“Con muốn về bàn bạc với mẹ”, Mộ Như nhìn chú Liễu đang đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce, nhàn nhạt nói: “Dù sao con cũng sống với mẹ. Nếu co đi làm ở Nhất Thốn Mặc thì sẽ không có ai chăm sóc mẹ con, đúng không? “
Chú Liễu gật đầu, ông chỉ đến đây để chuyển lời, hơn nữa Tịch Mộ Như đã được tự do, chú không thể buộc Tịch Mộ Như lại bị trói buộc ở Nhất Thốn Mặc đúng không?
“Thôi, nếu cô nghĩ khĩ rồi thì gọi cho tôi”. Chú Liễu nhanh chóng lấy danh thiếp đưa cho cô, sau đó mở cửa lên xe.
Mộ Như thản nhiên cất tấm danh thiếp này vào trong túi xách, rồi thản nhiên đi vào cổng thôn trong thành, trong lòng thầm nghĩ muốn trở về nấu cơm càng sớm càng tốt, hôm nay vì bó hồng xanh msf cô đã nhuộm một ngày, cô bận rộn cả buổi trưa, cô lại không để tâm đến việc ăn uống, giờ cô cảm thấy rất đói.
Thế nhưng cô lại bị Đỗ Tâm Duyệt chặn lại ngay khi vừa bước lên cầu thang.
“Lão già vừa rồi là ai?” Đỗ Tâm Duyệt vươn tay nắm lấy sợi tóc trên trán cô, rồi kéo mạnh: “Nói xem, có phải là người người đàn ông đã lăng loàn với mày khi mày còn ở với Đông Phương Mặc không?”
“Không phải”, Mộ Như nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay đang kéo tóc của Đỗ Tâm Duyệt, rồi vội vàng giải thích: “Mẹ, người đó là chú Liễu, tài xế của Đông Phương Mặc.”
“Tài xế của Đông Phương Mặc?” Đỗ Tâm Duyệt hiển nhiên không tin lời của Mộ Như, đôi mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Mộ Như, rồi hét lên như điên: “Tịch Mộ Như, mày sao lại vô liêm sỉ như vậy? Ngay cả tài xế của Đông Phương Mặc mà mày cũng ăn ngủ được. Ônh ta đáng tuổi bố mày đấy, biết không?”
“Mẹ, con không lăng loàn!” Mộ Như bị Đỗ Tâm Duyệt túm tóc đến phát đau, nước mắt chảy ra, vội vàng giải thích: “Mẹ, vừa rồi tài xế của Đông Phương Mặc đến tìm con, hỏi con có muốn đi làm người hầu ở Nhất Thốn Mặc không? Ông ấy nói lương của con sẽ gấp ba lần làm việc bên ngoài...”
“Mày định làm người hầu ở Nhất Thốn Mặc à?” Đỗ Tâm Duyệt cắt lời của Mộ Như ngay lập tức, rồi giọng cao hơn vài decibel, “Mày lại có âm mưu gì? Đông Phương Vũ đã giết chết chị gái Mộ Tuyết của mày. Thật là khốn nạn, trước kia thì làm thiếu phu nhân, còn bây giờ lại làm người hầu cho họ, sao mày không đi chết đi, để không phải sống trên đời với bộ dạng xấu hổ này... “
“Mẹ, con không nói là con sẽ đi”, Mộ Nhue dứt khoát gạt tay Đỗ Tâm Duyệt ra, rồi bước sang một bên bước hai bước, sau đó nhanh chóng giải thích: “Mẹ, con bảo ông ấy con phải quay lại bàn bạc với mẹ, vì nếu mẹ không đồng ý, con chắc chắn sẽ không đi, đúng không? Hơn nữa, những người hầu ở Nhất Thốn Mặc đều phải ăn ở tại Nhất Thốn Mặc. Nếu con đi, ai sẽ chăm sóc mẹ?”
Đỗ Tâm Duyệ vốn là người điên, nghe lời Mộ Như nói, lại nhìn vết bớt lộ ra của cô cùng mớ tóc bà nắm trong tay, trái tim hỗn loạn vốn có của bà trong chốc lát dường như bình ổn hơn một chút.
“Mộ Như”, Đỗ Tâm Duyệt cuối cùng cũng bước tới, đưa tay chạm vào vết bớt trên trán Mộ Như, nhưng Mộ Như nghĩ bà sẽ lại túm tóc mình, nên theo bản năng, cô rụt người lại.
Đỗ Tâm Duyệt nhìn thấy cử động vội vã cùng sự hoảng sợ trong mắt cô, cuối cùng hiểu ngay là cô con gái này đang sợ bà.
Bà thoáng chốc không có chút đau lòng, giọng bà chậm lại một chút rồi nói: “Mộ Như, mặc dù bây giờ chúng ta rất nghèo, nhưng chúng ta phải có lòng tự. Dù có xin ăn, chúng ta cũng sẽ không đến Đông Phương gia.”