“Chú Liễu, tống người phụ nữ này đi”, Đông Phương Măch vẫn núp mặt dưới mũ lưỡi trai, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Đưa đến ngôi nhà nhỏ bên ao cá, loài con hoang này nên vứt ở đó cho cá ăn.”
“ Vâng! “Chú Liễu đáp rồi bước tới, cúi người dùng tay bế người phụ nữ bất tỉnh nằm dưới đất lên rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
“Được rồi, được rồi, hết chuyện rồi”, Đông Phương Anh Vũ có chút sốt ruột xua tay đuổi người hầu đi, sau đó lại ngáp một cái nói: “Đêm nay ồn ào, nhưng cũng hết chuyện rồi.”
“Đúng vậy, tôi đã muốn đi ngủ từ lâu rồi,“ Đông Phương Mai trả lời, rồi nhanh chóng bước ra khỏi Phật điện của Đông Phương gia.
Đông Phương Tuấn nhìn Đông Phương Mặc đang quay xe lăn chuẩn bị rời đi, hơi do dự rồi gọi anh: “Anh cả!”
“Có chuyện gì à?” Đông Phương Mặc quay lưng về phía cậu, giọng nói vẫn khàn khàn như cũ.
“Vì Mộ Như là một người phụ nữ hư hỏng, nên tôi nghĩ... không còn thích hợp để cô ta ở lại Đông Phương gia làm Đại thiếu phu nhân nữa. Tốt hơn hết là... anh cả nên đuổi cô ta đi đi”, Cuối cùng Đông Phương Tuấn cũng lấy hết can đảm, nhìn bóng lưng của Đông Phương Mặc nói: “Hay anh muốn để cô ta đội mũ xanh cho anh một lần nữa.”
“ Đuổi cô ta đi,” Đông Phương Mặc lạnh lùng hừ mũi, nhưng vẫn quay lưng về phía Đông Phương Tuấn nói: “Cậu nghĩ xem tôi muốn giữ cô ta sao? Chỉ là một năm trước các bác sĩ trong bệnh viện không có đạo đức nghề nghiệp đã làm rò rỉ thông tin riêng của tôi. Tôi hỏi cậu, trên đời này còn người phụ nữ nào còn sẵn sàng kết hôn với tôi không?”
“Anh cả ý anh là... nếu có người phụ nữ khác đồng ý kết hôn với anh, anh sẽ đuổi Mộ Như đi đúng không?” Đông Phương Tuấn lại thận trọng nói.
“Hiện tại cô ta vẫn là vợ của tôi, xem ra cậu vẫn nên gọi cô ta là chị cả!” Giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc lộ vẻ vô cùng mất kiên nhẫn, anh buông câu nói này rồi nhanh chóng quay xe lăn đi.
Đông Phương Tuấn nhìn chiếc xe lăn biến mất trong ánh hoàng hôn mà lòng lại nặng trĩu, cậu sắp phải ra nước ngoài rồi, Mộ Như phải chịu đau khổ ở đây, nhìn cô đau khổ như vậy cậu cũng không đành lòng.
Cậu muốn đưa cô đi, đưa cô cùng cậu ra nước ngoài, nhưng cô là vợ của anh cả, nên cậu không thể mang cô đi, vì vậy cậu hy vọng rằng anh cả sẽ đuổi cô ra khỏi “Nhất Thốn Mặc“.
Vừa rồi Đông Phương Mặc nói không có người phụ nữ nào muốn lấy anh, xem ra cậu phải tìm cách để có được một người phụ nữ sẵn sàng kết hôn với anh, bằng cách này Mộ Như có thể bị đuổi ra khỏi “Nhất Thốn Mặc“.
Xe lăn của Đông Phương Mặc vừa rẽ vào lối vào đại sảnh của “Nhất Thốn Mặc”, nhưng khi nhìn thấy Tịch Mộ Tuyết đứng ở đây, trong lòng lập tức có chút tức giận, nhưng vẫn xoay xe lăn đi vào phía thang máy.
Tuy nhiên, giọng nói của Tịch Mộ Tuyết vẫn vang lên từ phía sau, “Hahaha, Đông Phương Mặc, phương pháp của anh quả thực vô cùng tàn nhẫn. Thật may là ngay từ đầu tôi đã kiên quyết từ chối kết hôn với anh. Không có một người phụ nữ nào có thể giữ cảnh góa phú mãi mãi với anh? Anh thực sự là... “
“ Có vẻ như cô đang đấu tranh cho người em gái thế thân của cô?” Giọng nói già nua và khàn khàn của Đông Phương Mặc vang lên, đồng thời cắt ngang lời nói của Tịch Mộ Tuyết.
“Tôi sẽ không làm gì cho cô ta, vì tôi chỉ cảm thấy biết ơn bản thân mình”, Tịch Mộ Tuyết nhún vai, thờ ơ nói.
“Thật sao?” Giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn khàn khàn, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào: “Vậy thì, em trai của tôi A Vũ hẳn là đã rất hài lòng với cô rồi chứ?”
Tịch Mộ Tuyết sửng sốt một chút, liền nhìn chằm chằm vào người đã quay xe lăn vào trong thang máy rồi ném ra một câu đầy ác ý: “Các Đông Phương gia các người sẽ không được chết yên.”
Tiếc là cô ta rống lên hơi muộn, bởi vì khi cô ta nói xong thì xe lăn của Đông Phương Mặc đã không còn thấy đâu nữa, thang máy vẫn đang tăng lên.