Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 60: Chương 60: Người phụ nữ không vâng lời




Trong một căn phòng được bố trí đặc biệt ở “Nhất Thốn Mặc”, Đông Phương Mặc đang ngồi trước chiếc bàn xem tài liệu mà Tịch Mộ Như đã soạn sẵn trên tay, bởi vì hiệu quả làm việc của Tịch Mộ Như cao hơn anh tưởng rất nhiều.

Vốn dĩ anh chỉ muốn tìm ra khoản tiền khổng lồ 30 triệu nhân dân tệ, nhưng anh không ngờ rằng Tịch Mộ Như lại thực sự tìm ra cho anh công ty đang ở phía sau.

Một khoản tiền không quá một triệu nhưng hơn 900 nghìn một tháng cũng không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, vì vậy mà không thu hút được sự chú ý của anh, cứ thế lặng lẽ cho qua, sau một năm sẽ lên đến một nghìn triệu.

Đương nhiên, nếu không phải Tịch Viễn Trình phát hiện, phỏng chừng sau này hắn sẽ tiếp tục tham lam, một khoản tiền nhỏ như vậy xem ra không có chút ảnh hưởng gì đối với tập đoàn Đông Phương, nhưng anh biết người này có kiến ​​thức sâu rộng, đồng thời sự hiểu biết về kinh doanh đã tích lũy không ít.

Nếu tập đoàn Đông Phương là cây to thì công ty này là sâu đục khoét trên cây, lúc đầu sâu đục vào cây thì cây không cảm nhận được, tuy nhiên theo thời gian tích lũy dần dần cây sẽ bị bị ảnh hưởng bởi điều này. Chỉ có những con bướm xuyên qua hoặc thậm chí rơi vào sự hủy diệt.

Xem ra, tập đoàn Đông Phương nên dọn dẹp kỹ lưỡng, đương nhiên trước khi thu dọn, có thể một số người cần phải dọn dẹp một số việc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh vội ném tờ đơn vào máy cắt giấy rồi bấm nút. Bản tổng hợp hóa đơn mà Mộ Như mất cả tuần để làm đã biến thành một đống giấy vụn.

Đưa tay ấn cái nút trên tường, cửa tự động mở ra, chú Liễu bước vào đứng trước mặt anh kính cẩn nói: “Thiếu gia, vừa rồi bảo vệ dùng bộ đàm báo là thiếu phu nhân chạy ra khỏi “Nhất Thốn Mặc” rồi. Thiếu phu nhân nói rằng cô trở về nhà họ Tịch. “

“Ra vậy” Khuôn mặt Đông Phương Mặc vẫn lạnh lùng, u ám, vì trên mặt dính đầy những thứ như cào cào nên không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ trầm giọng hỏi: “Tình hình của nhà họ Tịch bây giờ như thế nào.? “

“Nhà họ Tịch đã bị Nam Cung gia ép gả vào nửa tháng trước. Mục đích là mượn tay Tịch Viễn Trình đưa thiếu phu nhân về từ trong tay người. Ước chừng Tịch Viễn Trình không có gan nên mới ra tay đối phó với Nam Cung Tần, đương nhiên không thể giải quyết được, vì vậu mà Nam Cung Tâng yêu cầu Tịch Viễn Trình phải bồi thường cho mình 500 triệu NDT trong cuộc hôn nhân này, lúc này cho dù nhà họ Tịch có bán công ty cũng không đủ.”

“Bán công ty?” Đông Phương Mặc không khỏi khịt mũi, “Nhà họ Tịch có bán công ty không? Nam Cung Tần hiện là CEO của tập đoàn Nam Cung ở Singapore. Nghe nói, thân thế và lai lịch của anh ta vô cùng phức tạp?”

“Đúng vậy, Nam Cung Tần trước kia là Tần Tấn, thật ra bốn năm trước nhà họ Tần gần như phá sản ở Tân Hải, trùng hợp với việc chú của anh ta qua đời vì bệnh nan y, chú của anh ta không có con trai hay con gái. Lúc đó ông ngoại của anh ta- Nam Cung Kiến Thành mới nghĩ đến đứa cháu trai này, vì vậy Tần Tấn mới cơ hội trở vêc Nam Cung gia, đổi họ theo họ của mẹ là Nam Cung, rồi trở thành người thừa kế của Nam Cung gí. “

“Ước chừng không đơn giản như vậy,“ Đông Phương Mặc không muốn cùng chú Liễu tiếp tục nói chuyện này, sau đó nhẹ giọng nói: “Đã trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Vâng,“ chú Liễu lập tức đi tới, đẩy xe lăn về phía nhà ăn ở tầng một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.