“Làm sao? Chỉ có thể gọi cho trạm xăng mang xăng đến”, Đông Phương Vũ nói xong lập tức xuống xe gọi điện thoại, Mộ Như đoán là anh đi gọi trạm xang.
Đông Phương Vũ nói chuyện điện thoại khoảng ba phút, sau đó anh đến mở cửa, Mộ Như nghĩ anh muốn để cô xuống xe nên cô liền bước xuống.
Nhưng mà Đông Phương Vũ không có ý để cô xuống xe, mà nhanh chóng chen vào trong xe, Mộ Như sửng sốt, không nhịn được nhanh chóng nhích người tới xác cửa kính xe, cau mày nhìn anh, có chút chột dạ hỏi: “Anh không có việc gì thì lên xe làm gì?”
“Ai nói tôi không có việc gì?” Giọng nói của Đông Phương Vũ trầm thấp vui vẻ, đóng cửa lại một cái ‘rầm’, rồi tiến về phía cô.
“Có chuyện gì sao?” Mộ Như càng ngày càng căng thẳng, cô nhanh chóng vươn tay ra mở cửa xe, nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa chặt.
“Cô đây là có ý gì?” Đông Phương Vũ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô như một con thỏ, chỉ thấy buồn cười, vốn dĩ anh lên xe chỉ muốn ngồi cùng cô, anh đã đợi bên ngoài hơn nửa tiếng rồi nên cũng có cảm giác buồn chán.
Nhưng khi người phụ nữ này nhìn thấy anh thì cứ như chuột gặp mèo, theo bản năng cô đã kích thích trò chơi mèo vờn chuột ẩn sâu trong lòng anh, vì vậy anh không kìm được mà càng ngày càng nhích về phía cô.
“Đừng ép về phía này nữa!” Mộ Như không nhịn được hét lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Đông Phương Vũ, nhưng cuối cùng lại va vào kính cửa sổ ô tô vì động tác của anh quá thô bạo.
“Ôi!” Cô không khỏi kêu đau.
“Làm sao vậy? Có đau không?” Đông Phương Vũ vội vàng quan tâm hỏi, thân thể bị ép đến không thể không dừng lại.
“Tôi không sao.” Mộ Như dửng dưng đáp, không nhịn được đưa tay lên xoa vết sẹo vừa khâu, bởi vì vết sẹo còn chưa lành hẳn nên vết sưng tự nhiên có chút đau.
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa nó, đôi môi ửng hồng đau đớn mím lại một cách đáng yêu, vẻ mặt có chút tức giận, không có vẻ tao nhã lãnh đạm thường ngày mà mang nét vui tươi của một cô bé mười tám, mười chín tuổi. Truyện Quân Sự
Đông Phương Vũ ngay lập tức bị thu hút bởi hành động nhỏ của Mộ Như, bởi vì ấn tượng của anh về Mộ Như là nét mặt luôn luôn lãnh đạm, và tất nhiên cô mang trong mình một nỗi không chịu khuất phục, cô là một người cứng rắn nhưng so với các cô gái 18, 19 tuổi thì cô chính chắn hơn rất nhiều.
Ngoại trừ lần trước phát hiện cô bị Nam Cung Tần bắt và đánh thuốc, thì anh chưa bao giờ thấy cô thể hiện sự dịu dàng như một cô gái nhỏ, khuôn mặt của cô dường như vĩnh viễn đeo một chiếc mặt nạ, cho dù có ai đó mắng mỏ hay đánh cô, cô sẽ luôn bình thản đón nhận, thờ ơ đối mặt với mọi chuyện.
Tất nhiên, anh cũng biết tính khí của Mộ Như lac xuất phát từ môi trường mà cô đã sống từ khi còn nhỏ, nghịch cảnh có lẽ đã ăn sâu vào trái tim cô, chính vì vậy mà khi Tịch Mộ Tuyết vô cớ yêu cầu cô chăm sóc mình, cô đã không phản kháng mà âm thầm chấp nhận sự đối xử bất công này.
Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt lại biểu hiện ra vẻ sinh động như vậy, tim Đông Phương Vũ không tự chủ được nhảy lên, trong lòng vô tình sinh ra một cỗ kỳ quái, mà chính anh cũng không biết, kỳ thực đó là thứ được gọi là đánh trống ngực.
“Mộ Như, lại đây!” Anh không nhịn được gọi cô nhẹ nhàng, giọng nói của anh khẽ run lên, trầm thấp và khàn khàn.