Mộ Như nghĩ cô đã vay tiền, việc nằm viện của mẹ cũng đã được giải quyết xong, nên cuộc hôn nhân của cô với Dại Hải không cần phải bận tâm chút nào.
Tuy nhiên, thật ra cô đã quá ngây thơ nên không nghĩ tới, sáng hôm sau xe cưới của nhà họ Bàng đến, mang biển xanh đỏ rất lớn, anh ta giống như một chú hề, cười ngốc nghếch mà đến đón cô.
Mộ Như không biết chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên cô cũng không muốn đi cùng họ, nhưng họ nói hôn lễ đã được thỏa thuận, mẹ của Mộ Như là Đỗ Tâm Duyệt đích thân đồng ý, chiều hôm qua bà cũng đến nhận 50.000 NDT của nhà họ Bàng. Vì vậy bây giờ cô phải kết hôn với Bàng Đại Hải.
Tất nhiên Mộ Như không đồng ý và yêu cầu mẹ cô nhanh chóng lấy ra 50.000 NDT, mặc dù Đỗ Tâm Duyệt đôi lúc bối rối nhưng sau khi biết con gái đã vay được tiền, bà vẫn đứng bên cạnh con gái rồi vội vàng lấy nó ra.
Nhưng nhà họ Bàng lại từ chối, nói đó là trò đùa cho cô và mẹ. Mẹ cô chấp nhận nhận tiền và đồng ý đám cưới. Vì vậy họ đã chuẩn bị mọi thứ. Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn Everbright đã tiêu tốn tới hai trăm ngàn tệ, nếu Mộ Như không lấy Đại Hải thì phải trả bọn họ mất 300.000 tệ.
Mộ Như nghe vậy lập tức choáng váng, cô chưa bao giờ gật đầu đồng ý kết hôn với Bàng Đại Hải, nhà họ Bàng cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô, họ chỉ nói với mẹ cô. Tại sao bây giờ cô lại phải đền tiền?
Tất nhiên là Mộ Như không muốn đền tiền, Đỗ Tâm Duyệt lúc này dường như đã được chữa khỏi bệnh điên của mình, đặc biệt là khi nhìn thấy ngoại hình vừa lùn, vừa mập và ngu ngốc của Bàng Đại Hải, bà cảm thấy rằng Mộ Như của bà không thể lấy một tên ngốc giống như người lùn cho dù có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa.
Bà thấy nhà họ Bàng đứng trước cửa nhà mình ồn ào không dứt, đồng thời có nhiều người vươn tay muốn kéo Mộ Như xuống lầu lên xe cưới, tình mẫu tử dù đã giấu kín trong lòng nhưng sẽ không bao giờ biến mất. Đỗ Tâm Duyệt chạy vào bếp, lấy một con dao làm bếp, vung thẳng vào đám người trước cửa.
Người của nhà họ Bàng đến đón dâu đều hoảng sợ, lập tức buông Mộ Như ra để bảo vệ Đại Hải, nhưng vì chậm một bước, con dao của Đỗ Tâm Duyệt đã rơi trúng cánh tay của Đại Hải, vết chém chảy máu ngay lập tức.
Điều này đã hoàn toàn khiến nhà họ Bàng tức giận, ba người đàn ông to lớn nhanh chóng bước tới, ngay lập tức đẩy Đỗ Tâm Duyệt xuống vừa đấm vừa đá, hoàn toàn không quan tâm đến việc bà là một người có bệnh tâm thần.
Mộ Như bị họ dùng sức kéo một bên tay không thể nhào tới giúp đỡ, đương nhiên cho dù thật sự xông tới cũng chỉ có thể bị đánh mà thôi.
Đây là một thôn nhỏ trong thành phố, cạnh nhà Mộ Như là người nước ngoài ở thuê, thấy ở đây xảy ra chuyện lớn như vậy, có người có ý tốt đã bí mật gọi 110 báo cảnh sát.
Nửa tiếng sau cảnh sát cùng 120 của bệnh viện đến, nhưng khi họ đến nơi, Đỗ Tâm Duyệt đã bị đánh gục trên mặt đất.
Vừa khóc, Mộ Như vừa đi theo vào chiếc xe 120, mặc kệ những người trong nhà họ Bàng, cô chỉ băn khoăn không biết liệu mình có thể đưa Đỗ Tâm Duyệt đến bệnh viện trong thời gian nhanh nhất hay không, tự hỏi liệu mẹ cô có còn cơ hội để sống sót hay không.
Xe cấp cứu được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, Mộ Như đã gọi điện cho Trịnh Nhất Phàm khi vẫn còn ngồi trên xe, hy vọng anh có thể đến cửa phòng cấp cứu, bởi vì mẹ cô đang bị bệnh tim, nên có lẽ ca phẩu thuật sẽ thực hiện trước thời gian dự kiến.