Vừa bước ra khỏi cửa Mặc Viên, từ xa cô nhìn thấy một đám người vây quanh quảng trường nhỏ ở Nhất Thốn Mặc, Mộ Như liền giật mình, cô tăng tốc đi về phía quảng trường nhỏ.
Ngay khi cô đến rìa quảng trường nhỏ, vẫn còn hai bậc thềm nhỏ, cô đã nhìn thấy Trịnh Nhất Phàm đang bị trói dưới gốc cây tùng, trái tim cô như bị một sợi dây trói chặt, trói cô rất chặt.
“Đông Phương Đại thiếu gia, ý… ý của anh là sao?” Mộ Như cố gắng trấn tĩnh lại, giọng điệu hơi thờ ơ, vì cô sợ lộ ra nổi sợ hãi cùng lo lắng của mình.
“Ý tôi là gì?” Đông Phương Mặc cau mày, nhìn nghiêng về phía người phụ nữ vừa đi tới, sắc mặt lạnh lùng, tối sầm.
“Chúng ta đã ký hiệp ước, tôi đã làm tình nhân của anh, đừng làm phiền Nhất Phàm anh là...”
“Em còn mặt mũi đề cập tới hiệp ước,“ Đông Phương Mặc chế nhạo lời nói của Mộ Như, sau đó hừ lạnh: “Hiệp ước đã viết rõ ràng rành mạch như vậy, tại sao nó còn quay về đưa em đi?”
Mộ Như im lặng một hồi, nhìn Trịnh Nhất Phàm bị trói như bánh bao thịt, trái tim cô quay cuồng, liền nhìn về phía Đông Phương Mặc nói: “Anh ấy không đưa tôi đi, anh ấy chỉ muốn đến xem tôi sống có tốt hay khônh, nhìn tôi... “
“Đủ rồi!” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời nói của Tịch Mộ Như, hừ lạnh: “Em cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Nó còn tìm cả xe, còn...”
Đông Phương Mặc không nói tiếp, anh chỉ nghĩ đến việc Trịnh Nhất Phàm cõng Tịch Mộ Như trên lưng, cả người Tịch Mộ Như nằm trên lưng Trịnh Nhất Phàm, nghĩ đến hành động thân mật của bọn họ, ngọn lửa ghen tị trong lòng anh không thể dập tắt được.
Mộ Như sửng sốt, sau đó cười khổ nhìn Đông Phương Mặc, nhàn nhạt nói: “Vậy làm sao anh mới chịu thả Nhất Phàm ra, Đại thiếu gia?”
Cô bình tĩnh nhìn Đông Phương Mặc, nở nụ cười trên môi, có chút buồn nhưng cũng có chút châm chọc, như cơn giận của Đông Phương Mặc chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, nhưng—
Nếu Trịnh Nhất Phàn xảy ra chuyện gì, cô sẽ không thể chịu đựng được!
Đôi mắt băng giá của Đông Phương Mặc nhanh chóng lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một tay vô thức nghịch chiếc nhẫn mà anh vừa đính hôn đêm nay, hừ lạnh, “Tôi định làm gì à? Em cư nhiên muốn bỏ trốn cùng nó, vì em đã vi phạm hiệp ước trước, thì đừng trách tôi! “
Cơ thể của Mộ Như và Trịnh Nhất Phàm rung chuyển cùng một lúc, ánh mắt hai người chạm nhau dưới ngọn đèn yên tĩnh về đêm của Nhất Thốn Mặc, nhưng họ nhanh chóng tách ra.
Cơ thể Mộ Như bất giác rùng mình, sau đó đôi mắt trong vắt như pha lê nhìn Đông Phương Mặc tức giận, không nhịn được chửi rủa: “Đông Phương Mặc, anh là cầm thú đội lớp người, trái tim súc vật, tai nạn y khoa của Nhất Phàm, là anh cố tình làm vậy, bây giờ anh còn mặt mũi nhặt nhạnh, Tân Hải là địa bạn của Đông Phương gia anh, anh là người có tiếng nói cuối cùng về mọi thứ, anh là người giàu có, nhưng anh lại em người thế này, chắc chắn anh sẽ không được chết tử tế!”
“Tôi không được chết tử tế sao?” Vẻ mặt Đông Phương Mặc dữ tợn: “Nhưng nếu ai đó không tuân theo thỏa thuận với tôi, cố ý vi phạm thỏa thuận, thì tôi sẽ để người đó chết khó coi hơn cả tôi!”
“Đông Phương Mặc, anh muốn gì thì cứ nhắm vào tôi,” Mộ Như nhìn Đông Phương Mặc không chút sợ hãi, sau đó nhấn mạnh từng chữ: “Nhưng, anh phải để Trịnh Nhất Phàm đi!”