Trịnh Nhất Phàm đau lòng khi chứng kiến cảnh tượng này, người phụ nữ anh yêu đã bị Đông Phương Mặc làm nhục chỉ vì lợi ích của anh, anh không dám nghĩ đến việc Mộ Như sẽ phải tiếp tục sống ở đây, sau này cô sẽ phải tiếp tục chịu đựng đau đớn cùng nhục nhã.
“Mộ Như, đừng cầu xin anh ta!” Trịnh Nhất Phàm vặn mạnh cơ thể bị trói của mình, cố gắng thoát ra, rồi lao đến cứu người phụ nữ anh yêu.
“Đông Phương Mặc, nếu anh còn là đàn ông, thì cứ nhắm vào tôi, người nào làm người đó chịu, tôi không sợ anh, đêm nay là tự tôi đến tìm Mộ Như, tôi muốn mang cô ấy đi, tất cả là tôi tự làm, không liên quan đến Mộ Như... ” Nhìn thấy Đông Phương Mặc làm nhục Mộ Như, Trịnh Nhất Phàm không kìm được mà lớn tiếng nói.
Đôi mắt lạnh như băng của Đông Phương Mặc nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt sắc bén nhìn vào thân thể Trịnh Trịnh Nhất như một lưỡi dao sắc bén, ánh mắt đó như có thể xuyên thấu vào cơ thể Trịnh Nhất Phàm, giọng nói lạnh như băng trầm giọng nói: “Đồ không biết sống chết!”
Trịnh Nhất Phàm tức giận bật cười khi nghe anh nói, nhìn Đông Phương Mặc không chút sợ hãi: “Đúng vậy, tôi sống chết mặc anh, dù sao tôi cũng đã rơi vào tay anh rồi, dù sao tôi cũng đã bị anh hãm hại rồi nên đừng nói nhảm với tôi, nếu anh có bản lĩnh, thì giết tôi ngay tại chỗ này đi, đừng đụng đến Mộ Như, thả cô ấy ra khỏi Nhất Thốn Mặc, trả lại tự do cho cô ấy, để cô ấy không bao giờ có bất kỳ mối quan hệ với anh nữa!”
“Muốn chết sao?” Đông Phương Mặc hừ mũi khi nghe thấy lời anh nói, nhếch môi mỉa mai, nở nụ cười tàn nhẫn nói: “Dù sao thì Trịnh Nhất Phàm cũng là một học sinh có thành tích cao, có ý tốt, vậy để tôi giết cậu ngay tại đây, sau khi cậu chết, tôi bị buộc tội giết người, tôi nhất định cũng phải chết, như vậy cậu có tôi làm bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi, cậu nằm mơ? “
“Anh...” Trịnh Nhất Phàm tức muốn nôn ra máu bởi lời nói của Đông Phương Mặc khiến anh không nói được lời nào.
Trái tim của Mộ Như càng trở nên lạnh lẽo hơn sau khi nghe những lời của Đông Phương Mặc, cô biết Đông Phương Mặc sẽ không để Trịnh Nhất Phàm đi dễ dàng như vậy, tâm lý BT của anh sẽ không để cho Trịnh Nhất Phàm chết một cách dễ dàng, giống như anh cũng sẽ không để cô vậy.
Cô không thể sống, cũng không thể chết, loại cuộc sống như thế này chỉ cần cô sống một mình là đủ, Trịnh Nhất Phàm chắc chắn không bao giờ có thể bắt kịp cô được nữa.
Nhưng mà, để cô ở đây, ở trước mặt Trịnh Nhất Phàm, trước mặt rất nhiều thuộc hạ của anh, lấy ra cái đồ giả ghê tởm kia, giống như anh xem cô là gái điếm, mất hết nhân phẩm, loại chuyện này, cô thà chết chứ không làm.
Hơn nữa, cô vẫn không thể làm cho mình chết, bởi vì một khi cô chết, Đông Phương Mặc sẽ hành hạ Trịnh Nhất Phàm nhiều hơn, cuộc sống của Trịnh Nhất Phàm có lẽ sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Vì vậy, Mộ Như chậm rãi đi về phía trước hai bước, đi tới bên người Đông Phương Mặc, rồi dừng lai, vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi quỳ xuống, thân thể thanh tú từng chút một bò trên mặt đất, cuối cùng đánh vào đầu ngón chân của Đông Phương Mặc, giọng nói của cô yếu ớt nhưng lời cầu xin rất rõ ràng: “Xin anh hãy giơ cao đánh khẻ để Trịnh Nhất Phàm đi.”
Mọi người trong quảng trường nhỏ của Nhất Thốn Mặc đều sửng sốt, kể cả Đông Phương Mặc và Trịnh Nhất Phàm!
Đặc biệt là đối với Đông Phương Mặc, nước da ngăm đen của anh ngay lập tức trở nên phức tạp, một cơn bão mạnh không thể kiểm soát xuất hiện trong đôi mắt đen của anh, hoàn toàn kinh hoàng như mưa gió đang đến.
Tịch Mộ Như, người phụ nữ chết tiệt này thực sự quỳ xuống để cầu xin anh tha cho Trịnh Nhất Phàm?!