Mộ Như sáng sớm lại đi ra ngoài bởi vì cô cần tìm việc gấp, đây là công việc có thể trả lương trong thời gian ngắn, dù sao loại công việc này cũng khó tìm, dù sao công ty hay nhà máy cô đến xin việc hai ngày trước cũng không có đãi ngộ như vậy.
Tối qua, Đỗ Tâm Duyệt đổ hết cháo cô mua về, sau đó cũng không ăn mì cô nấu, bà ném nó lên bàn và nói mì do cô nấu không có gia vị, thật là khủng khiếp.
Cô biết mẹ cô đã ở nhà họ Tịch hai mươi năm, bà không biết cuộc sống cay đắng là như thế nào, nhưng cô đã sống 19 năm với một người hầu, vì vậy cô biết thế nào là cuộc sống thấp hèn.
Mẹ cô đổ mì lên bàn, như bà đã không muốn vứt đi mà cầm bát đũa lên rồi bưng vào bếp, lén lút ăn.
Nửa đêm qua, cơn điên của Đỗ Tâm Duyệt bùng phát, bà đột nhiên chạy vào phòng cô, kéo cô vốn đã ngủ say từ trên giường xuống, sau đó điên cuồng hét lên: “Mộ Tuyết, tại sao mày lại lấy 10 triệu đó đi? Tại sao mày lại làm vậy? Nếu mày lấy nó ra, thì chúng ta có thể thuê một nơi tốt hơn để sống? Tại sao lại sống ở nơi tồi tàn này?”
Nhờ sự điên rồ của mẹ cô mà cô biết được một chuyện là vào ngày Mộ Tuyết từ Đông Phương gia trở về nhà trở về nhà hon Tịch, tình cờ lại là ngày trước khi nhà họ Tịch phá sản, cũng vào ngày hôm đó, Tịch Viễn Trình đã đưa cho cô ta 10 triệu NDT và yêu cầu cô ta trốn ra ngoài.
Vậy mà nhà họ Tịch đã phá sản lâu như vậy, Tịch Viễn Trình cũng đã được hỏa táng mấy ngày rồi, nhưng Tịch Mộ Tuyết cũng chưa từng xuất hiện, ngay cả tang lễ do cô giúp Tịch Viễn Trình tổ chức ở nhà tang lễ, Tịch Mộ Tuyết cũng không gửi đến một lời chia buồn.
Tịch Mộ Tuyết ôm 10 triệu bỏ đi những cũng không ai biết cô ta đã đi đâu, cô hỏi Đỗ Tâm Duyệt thì bà lại không giải thích được rõ ràng, thỉnh thoảng còn gọi cô là Tịch Mộ Tuyết.
Tối qua cô bị Đỗ Tâm Duyệt ném xuống giường, cô ngủ không ngon, sáng dậy mua cho Đỗ Tâm Duyệt một phần cơm cuộn cùng với một cốc sữa đậu nành. May mà buổi sáng Đỗ Tâm Duyệt không bị ốm, tinh thần vẫn bình thường mà ngồi ăn sáng.
Mộ Như đợi mẹ đi ăn sáng và uống thuốc xong rồi cô mới đi, thật sự rất mất công, vì mới ra xã hội, chưa có kinh nghiệm gì nên không dám nhờ vả một số nơi.
Buổi trưa cô nhận được cuộc gọi của Trình Phi Nhi, may mắn thay, trong điện thoại di động của cô còn một số tiền nhưng cô vẫn sử dụng số này, vì vậy Trình Phi Nhi vẫn có thể gọi cho cô.
“Tịch Mộ Như có chuyện gì vậy? Cậu không phải là vợ của Đông Phương Mặc sao? Tại sao bây giờ Đông Phương Mặc lại kết hôn?” Giọng nói của Trình Phi Nhi quét đến như súng máy, vừa bất ngờ vừa tốc độ, khiến tai cô ù đi vì âm thanh lớn đó.
“Mình đã bị Đông Phương Mặc đuổi ra ngoài rồi,” Mokj Như đưa điện thoại ra xa tai một chút, sau đó thì thào nói nhỏ: “Mình không còn là vợ của Đông Phương Măch nữa, vốn dĩ trước đây mình cũng không muốn lấy anh ấy... “
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Trình Phi Nhi mất kiên nhẫn hỏi lại trước khi Mộ Như nói xong.
“Mình...” Mộ Như nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, sau đó nói với Trình Phi Nhi qua điện thoại: “Mình đang ở gần Quảng trường Thành Phố Mới, mình đang đi tìm việc làm......
“Ở yên đó, mình sẽ qua ngay”, Trình Phi Nhi nhanh chóng cắt đứt lời nói của cô, sau đó thêm vào câu gọi: “Mộ Như cậu ở đó chờ mình, không được phép đi, khoảng nửa tiếng nữa mình đến.”