Đông Phương Mặc cau mày, sau đó nói đầy ẩn ý: “Nói như vậy, em khẳng định mình không phải là Tịch Mộ Như, mà là Tịch Mộ Tuyết trước đây, đúng không?”
“Đúng!” Nhan Như không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời.
Cô không thể là Tịch Mộ Như, bởi vì Tịch Mộ Như và tên BT chết tiệt này đã ký một hợp đồng tình nhân, Đông Phương Mặc luôn là tên BT, nếu anh muốn cô quay lại để thực hiện cái gọi là hợp đồng tình nhân, thì cô phải làm sao?
Nhìn thấy con lợn chết không sợ nước sôi lửa bỏng như, Đông Phương Mặc chỉ đơn giản là không tiếp tục tranh luận với cô về vấn đề cô có phải là Tịch Mộ Như hay không nữa, vì vậy anh thờ ơ hỏi: “Em vừa nói điều ngu ngốc nhất mà em làm cách đây 5 năm là không kết hôn với tôi sao?”
Nhan Như sững sờ, thực sự không đoán ra được ý của anh, nhưng cô vẫn gật đầu, trả lời: “Ừ!”
“Ừm, nếu em đã hối hận rồi, vậy tôi cho em một cơ hội để hối cải,“ vẻ mặt Đông Phương Mặc nhân từ, sau đó nhẹ giọng nói:“ Vậy chúng ta kết hôn lần nữa đi.”
Kết hôn lần nữa sao?
Rầm, Nhan Như chỉ cảm thấy có ba tiếng sấm vang lên trên đầu, lập tức đánh nát cô từ trong ra ngoài, hồi lâu sau cũng không có khôi phục lại.
Anh muốn kết hôn với cô sao? Anh đang làm chuyện thần kinh gì vậy?
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Năm năm trước, không phải Khuông Doanh Doanh là vị hôn thê của anh sao? Con gái của thị trưởng đó, không phải anh đã kết hôn với Khuông Doanh Doanh đó trong năm năm qua sao?
Nhưng hiện tại cô không còn quan tâm đến hôn nhân của Đông Phương Mặc và Khuônv Doanh Doanh nữa, cô phải tìm cách thoát khỏi tên ác ma này, vì vậy cô vội vàng nói: “Đông Phương Thiếu gia, cảm ơn ngài vẫn luôn nghĩ cho Mộ Tuyết nhiều như vậy, Mộ Tuyết cảm thấy rất vinh dự, nhưng thật tiếc là cách đây sáu năm Mộ Tuyết đã kết hôn với em trai của anh là Đông Phương Vũ và đã từng trở thành Nhị thiếu phu nhân của Đông Phương gia. “
“ Đông Phương Vũ đã chết rồi, ”Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt lời, có chút không hài lòng với việc cô đưa ra suy đoán như vậy vào lúc này.
“Cho dù anh ấy đã chết, thì tôi cũng từng là vợ của anh ấy,“ Mộ Như nhanh chóng trả lời Đông Phương Mặc, tức giận nói, “Dù sao anh cũng là anh chồng cũ của tôi, bây giờ anh lại đi cưới em dâu của mình, anh không thấy xấu hổ sao?”
“Tôi nhớ Tịch Mộ Tuyết là người không biết xấu hổ,“ Đông Phương Mặc nhanh chóng giật lấy lời của Nhan Như, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho nên, để em gả cho anh trai của chồng cũ, đối với người không có liêm sỉ như em, thì làm gì biết xấu hổ. ”
Nhan Như nghe vậy cả người suýt nữa ngất đi, cô đã từng nhìn thấy qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ thấy qua sau khi anh trở thành Đông Phương Mặc lại không biết xấu hổ như vậy, cô nói cô là Tịch Mộ Tuyết, thì anh liền muốn kết hôn với cô.
Nhưng nếu cô không phải là Tịch Mộ Tuyết, mà trở về làm Tịch Mộ Như, thì một ác ma BT giống như anh, nhất định sẽ cắn chặt cái gọi là hợp đồng tình nhân rồi sẽ tiếp tục ép cô hỏi tung tích của đứa trẻ.
Vậy cô thà là Tịch Mộ Tuyết chứ không làm Tịch Mộ Như, cô đã rơi vào tay anh, nhưng cô tuyệt đối không thể để Tiểu Mao Vũ rơi vào tay của ác ma này, Tiểu Mao Vũ không bao giờ biết Đạo Kỳ Huyền không phải bô của con bé.
Thấy cô không ngừng suy nghĩ, Đông Phương Mặc nhẹ giọng nói: “Thôi, đêm nay em nghỉ ngơi ở đây, tôi ra ngoài có chuyện, ngày mai tôi sẽ đưa em trở về Tân Hải.”