Từ lâu cô đã nghĩ kiếp này mình sẽ không bao giờ gặp lại Đông Phương Mặc nữa, bởi vì anh sẽ không biết cô đã trốn thoát, dù sao năm năm trước, cô Tịch Mộ Như đã sống trong Nhất Thốn Mặc của anh.
Trong một thời gian dài, cô chắc chắn anh sẽ không nhận ra đó là Tịch Mộ Như giả mạo, vì vậy cô thấy mình đã an toàn, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới này, ngay cả khi anh biết có một người phụ nữ giống như cô, thì cô dã trở thành Tịch Mộ Tuyết.
Nhưng cô không ngờ Đông Phương Măch sẽ đến tìm cô, anh nói cô chính là Tịch Mộ Như, lời của anh khiến cô rất sốc, cô tự hỏi mối quan hệ giữa Tịch Mộ Như và Đông Phương Mặc bây giờ là gì?
Tối nay, anh đề cập đến đứa bé rồi hỏi cô đứa bé đang ở đâu?
Thậm chí, anh còn thừa nhận Đông Phương Vũ chính là anh, anh nói như điều đó là hiển nhiên, anh luôn đúng mà không chút xấu hổ, lời anh như con dao gâm đâm sâu vào lồng ngực cô, đâm thẳng trái tim rỉ máu của cô!
Từ lâu Đạo Kỳ Huyền đã nói với cô Đông Phương Vũ ở Tân Hải là Đông Phương Mặc, nhưng những gì Đạo Kỳ Huyền nói và lời thừa nhận của Đông Phương Mặc lại hoàn toàn khác nhau.
Nghĩ đến việc anh nói đứa con đầu lòng của cô là con hoang, nghĩ đến sáu năm trước khi anh bắt cô đến ngôi nhà nhỏ bên ao cá, nghĩ đến cảnh đứa nhỏ bị ép phải phá bỏ, bụng cô lại bắt đầu đau, khi cô máu chảy đầm đìa, khi đứa con trong bụng để lại cho cô nỗi đau nhớ đời và nước mắt, lúc đó, tại sao anh không nói đó là con anh? Lúc đó, tại sao anh không nói với cô anh là Đông Phương Vũ?
Cô mới nhớ lúc đó Đông Phương Vũ vẫn là chồng của Tịch Mộ Tuyết, lúc đó Đông Phương Vũ rất yêu đứa con trong bụng của Tịch Mộ Tuyết, lúc đó anh ép cô uống thuốc phá thai là vì nghi ngờ đứa con trong bụng của Tịch Mộ Tuyết là bị cô bỏ thuốc mà mất, nói trắng ra, anh muốn con của cô chôn cùng với con của Tịch Mộ Tuyết.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hành vi của người không phải là người bình thường thì cô không thể hiểu nổi, may mắn là bây giờ cô khẳng định mình là Tịch Mộ Tuyết, ít nhất, cô đã bảo vệ Tiểu Mao Vũ an toàn, ít nhất, cô sẽ không để Tiểu Mao Vũ đau khổ cùng với cô.
Nghĩ đến đây, lòng cô nhanh chóng tràn đầy phiền muộn, trên đời này còn có người phụ nữ nào so với cô thê lương hơn không, hiện tại lại muốn thay đổi thân phận chỉ để bảo vệ con của mình?
Không, có thể là không, thậm chí nếu có, cũng sẽ không phải Tịch Mộ Như, vừa suy nghĩ cô không biết mình đã ngủ quên lúc nào.
Trong giấc ngủ, cô dường như gặp lại Tiểu Mao Vũ, cô bé đang nắm tay Đạo Kỳ Huyền đứng ở sân bay ở Seoul, hai cha con mỉm cười chào đón cô.
Cô không thể không hét lên 'Vũ Vũ', sau đó cô bé chào cô bằng một cái ôm, nhưng khi cô bé đến gần cô thì chỉ là một khoảng trống không, còn Đạo Kỳ Huyền và Tiểu Mao Vũ trước mặt cô cũng biến mất.
Cô sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, lúc này mới nhận ra trời đã hửng sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua rèm cửa sáng màu, rải rác trong phòng những màu sắc sặc sỡ rất đẹp mắt.
Cô nhanh chóng lật người ngồi dậy, nhảy xuống giường, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, không, chính xác là dựa vào, lúc này đôi mắt sâu thẳm đang lạnh lùng nhìn vào mặt cô.
“Vũ Vũ là ai?” Giọng nói của người đàn ông rất khó hiểu, rồi tiến lại gần cô một bước.