Mộ Như ở trong bếp hồi lâu, nhưng cô không giúp Liễu mẫu bưng bữa sáng đến phòng ăn, mà là phụ giúp nấu ăn, không phải cô quá siêng năng coi mình như người hầu, mà là cô không muốn ra ngoài để đối mặt với Đông Phương Vũ, vì nó là điều rất khó khăn.
Vì vậy, nếu cô không thể chấp nhận, thì cô không nên đến phòng ăn ăn sáng cùng mọi người, thay vào đó cô sẽ trốn trong bếp ăn chút gì đó, nhưng tai cô luôn chú ý đến động tĩnh ngoài phòng ăn.
Mãi cho đến khi Liễu mẫu đi vào phòng ăn thu dọn bát đĩa vào, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười với Liễu mẫu rồi bước ra khỏi nhà bếp, giả vờ như đã xong việc.
Bước ra phòng ân, cô liếc nhìn A Mẫn đang lau sàn và định hỏi cô ấy có biết ở đâu có cửa hàng bán hạt giống hoa gần đây không. Cô muốn mua một ít hoa lan và hoa trà về trồng ở khu vực vừa mới ở phía nam, ngoài đó không gian rất thoáng đãng.
Tuy nhiên, cô vừa bước đến bên cạnh A Mẫn, định hỏi thì Đông Phương Tuấn từ ngoài cửa chạy vào, vừa nhìn thấy cô, cậu ấy đã vội vàng hét lên: “Mộ Như, nhanh lên lầu lấy cặp rồi đi học với tôi, anh cả đã đồng ý cho cô đi học rồi“.
Nghe vậy, Mộ Như hơi sửng sốt, rồi kinh ngạc nhìn Đông Phương Tuấn nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, cô chớp mắt, không khỏi hỏi: “Anh vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi nói anh cả đồng ý cho cô đi học rồi,” Đông Phương Tuấn không nhịn được cười khi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, tiến về phía cô hai bước nói: “Mau đi, tôi vừa hay đến trường, tôi sẽ đưa cô đi cùng“.
“Chuyện này... không thể nào? Anh ấy nói chuyện này với anh khi nào vậy?” Mộ Như đứng đó không động đậy, cũng không rõ lời nói của Đông Phương Tuấn. Thời gian trước cô bàn chuyện hợp tác với Nam Cung Tần thất bại. Đông Phương Mặc nói cô đã không biết nắm bắt cơ hội, thì cô sẽ không bao giờ được đi học.
“Tối hôm qua?” Đông Phương Tuấn nhanh chóng giải thích với cô: “Bữa tối hôm qua cô lên lầu. Tôi vốn dĩ muốn lên lầu đưa sách cho cô, nhưng anh cả nói không cần đưa nữa. Ngày mai cô có thể đi học, dù sao ở nhà cô cũng không giúp được anh việc gì mà còn làm phiền anh ấy. “