Nam Cung Tần có vẻ không hứng thú lắm với Khuông Doanh Doanh, thấy cô ta nhìn Mộ Như, anh ta lạnh lùng nhìn cô ta rồi nhàn nhạt hỏi: “Vừa rồi em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi sao?”
Mộ Như sửng sốt, rồi cười khổ nói: “Không có đáp án, nhà giàu các người đều là BT, Đông Phương Mặc BT, Đông Phương Vũ cũng BT, anh ta biết tôi là nữ nhân của anh anh ta, nhưng anh ta vẫn....”
“Những gì em nói cũng gần giống như tôi đoán, chuyện này rất giống với hành vi cầm thú của Đông Phương Vũ”, Nam Cung Tần hừ lạnh, sau đó nhìn Mộ Như nói: “Chà, từ khi Đông Phương Vũ chết, em cũng bắt đầu mang thai đứa con của anh ta sao? Tôi sẽ nhờ bác sĩ phá thai cho em, khi cơ thể em bình phục, chúng ta sẽ kết hôn, tôi sẽ xem như những chuyện này chưa từng xảy ra, tôi chỉ muốn thực hiện hôn ước giữa hai chúng ta.”
“Nhưng mà, tôi không muốn gả cho anh,“ Mộ Như vội vàng cắt ngang lời nói của Nam Cung Tần, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Tôi không muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng.”
“Em vừa nói đứa bé là do Đông Phương Vũ cưỡng hiếp em mà ra, chẳng lẽ em lại thích sản phẩm của việc bị cưỡng hiếp sao?” Nam Cung Tần càng lúc càng khó hiểu trước thái độ và vẻ mặt của Mộ Như?
Mộ Như im lặng, một lúc sau mới nói: “Đây luôn là con của tôi, nó đã nằm trong bụng tôi ba tháng rồi, tôi đã dần dần quên đi nguồn gốc của nó, tôi chỉ biết rằng, một người mẹ sẽ luôn luôn không thể làm tổn thương con cái, bởi vì trẻ con là vô tội.”
Nam Cung Tần cau mày khi nghe cô nói vậy, một lúc sau mới nói: “Nhưng mà, bây giờ chúng ta sắp thành vợ thành chồng không phải sai? Tương lai, tôi sẽ cho em sinh con, em có thể sinh bao nhiêu con tùy thích... “
“Tôi đã nói là sẽ không thực hiện hôn ước với anh,“ Mộ Như nhanh chóng cắt lời Nam Cung Tần, không khỏi cảm thấy chán ghét hành vi tự quyết đoán của anh ta.
“Nhưng, em dùng cái gì để hủy hôn?” Nam Cung Tần nhún vai, càng hứng thú với biểu hiện của Mộ Như.
“Tôi...” Mộ Như nói một tiếng, sau đó lại nói: “Anh cứ xem như tôi đã chết, trên đời này có rất nhiều cô gái tốt, tại sao phải lại là tôi?”
“Đây là một câu hỏi rất hay”, Nam Cung Tần ngay lập tức khen ngợi những lời của Mộ Như, sau đó hỏi lại: “Vì đến anh rể mà em còn có thể kết hôn, thì tại sao em lại đồng ý không kết hôn với vị hôn phu của em?”
Mộ Như ngẩn ra, Nam Cung Tần này, làm gì mà anh luôn đặt nhiều câu hỏi như vậy? Chẳng phải tất cả những chuyện này đã trôi qua từ rất lâu rồi sao? Dù có vướng bận thế nào cũng không còn ý nghĩa nữa?
“Dù sao tôi cũng không lấy anh, anh muốn nói thế nào cũng được.” Mộ Như không muốn tiếp tục đôi co với Nam Cung Tần nữa nên trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình.
“Như vậy thì được rồi,” Nam Cung Tần không quan tâm đến thái độ của cô, cứ như vậy gật đầu nói, “Dù sao, tôi cũng sẽ không để em đi, bất cứ thứ gì Đông Phương Mặc đã đưa cho em, hiện tại em lại ở trong tay tôi, nên nếu tôi muốn tống khứ đứa bé trong bụng em đi, không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Hơn nữa, Đông Phương Vũ có thể cưỡng hiếp em, nhưng em lại không muốn làm vợ tôi, vậy tôi cũng sẽ học hỏi Đông Phương Vũ cưỡng hiếp em, được chứ?”
Mộ Như nghe vậy thì cả người run lên, nhìn Nam Cung Tần, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh… làm sao anh mới buông tha cho tôi?”