“À, tôi nhớ rồi” Mộ Như được Nam Cung Tần nhắc nhở, lập tức nhớ tới chuyện đã xảy ra năm năm trước, vì vậy cô mở to mắt nhìn Nam Cung Tần, kinh ngạc hét lên: “Thì ra là anh, chẳng trách hôm qua tôi còn thấy anh rất quen. Chúng ta đã gặp nhau năm năm trước. Bây giờ anh đẹp trai hơn nhiều so với năm năm trước! “
“Tịch Mộ Như, tránh ra!” Đông Phương Mặc không chút do dự khi nghe giọng kinh ngạc cùng khen ngợi vẻ đẹp trai của Nam Cung Tần, anh rất khó chịu, không nhịn được mà mỉa mai: “Tịch Mộ Như, tôi quả thật rất xấu xí, nhưng mười ngày trước em đã nhận người chồng xấu xí này, bây giờ có phải em cảm thấy chán ghét...”
“Em không có khinh thường anh.” Mộ Như vội vàng giành9 lấy lời nói của Đông Phương Mặc, sau đó ngoan ngoãn đi tới trước xe lăn, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ... anh cũng là người rất đẹp trai.”
Đông Phương Mặc sửng sốt khi nghe thấy lời nói của Tịch Mộ Như, sau đó nhanh chóng rống lên: “Tịch Mộ Như, em đang nói cái gì vậy? Tôi xấu đến mức không nhìn thấy rõ là người hay ma. Trong lòng tôi biết rất rõ, em không cần phải chế nhạo tôi, nếu...... “
“Em nói thật.” Mộ Như vội vàng giành lấy lời nói, sau đó nhanh chóng biện hộ: “Không phải có câu nói như vậy sao? 'Bạn có đẹp hay không là trong mắt người yêu của ban', còn anh là chồng của em, trong mắt em chồng em nhất định là đẹp trai nhất. Chẳng lẽ anh muốn em nói rằng chồng em quả thật rất xấu xí sao? “
Đông Phương Mặc sửng sốt trong giây lát, sau đó anh mỉm cười đầy ẩn ý. Mặc dù lời nói của Tịch Mộ Như là vô cùng ngụy biện, nhưng anh nghe có vẻ đặc biệt thoải mái. Tất nhiên anh sẽ không để lời nói như vậy của người phụ nữ nhỏ bé này lọt vào tai của người đàn ông khác.
Vì vậy, anh nhanh chóng vươn tay nắm lấy cổ tay của cô kéo cô ngồi trên trên đùi anh, sau đó nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tần khiêu khích: “Xin lỗi Chủ tịch Nam Cung, mặc dù anh có hôn ước với Mộ Như, nhưng vừa rồi anh đã nghe thấy lời cô ấy nói rồi. Cô ấy thừa nhận tôi là chồng cô ấy, và... “
“Và tất cả mọi người ở Tân Hải đều biết anh và Tịch Mộ Tuyết đã kết hôn”, Nam Cung Tần nhanh chóng cắt lời Đông Phương Mặc, sau đó quay sang nhìn Tịch Viễn Trình: “Ông Tịch, tôi không quan tâm ông dùng cách nào. Bây giờ, tôi phải yêu cầu ông giữ lời hứa gả Mộ Như cho tôi. “
Tịch Viễn Trình nhìn tình cảnh trước mắt mà muốn chết đi được, chưa bao giờ ông nghĩ cô con gái nhỏ xinh đẹp, đáng yêu và thời thượng của mình Mộ Tuyết, người đã được xác định sẽ kết hôn với một trong hai người đàn ông này là Nam Cung Tần hoặc Đông Phương Mặc, thì bây giờ lại bị cả hai từ chối, mà cô con gái được xem là sao chổi và xấu xí- Mộ Như của ông lại được hai người họ tranh giành.
“Mộ Như.” Tịch Viễn Trình nhìn con gái nhỏ bằng ánh mắt khẩn cầu, nhỏ giọng nói: “Mộ Như, con đã đính hôn với Tần Tấn, chủ tịch Nam Cung, bây giờ, cậu ấy muốn con hoàn thành hôn ước, con xem...... “
Mộ Như thất vọng nhìn ba, sau đó cười khổ nói: “Ba, tình cảnh ngày hôm nay không phải con làm ra. Lúc con thay Mộ Tuyết gả cho Đông Phương Mặc, Đông Phương Mặc đã từng khinh thường con, người cũng đem Mộ Tuyết đến và đổi trở lại. Nhưng lúc đó Mộ Tuyết không muốn ở lại nên con buộc phải ở lại, hiện tạ ba muốn con quay về và để cho Mộ Tuyết ở đây. Ba xem con là cái gì? Đông Phương Mặc sẽ chắp nhận sao?”
“Bốp Bốp!” Một tràng vỗ tay vang dội từ Đông Phương Mặc. Sau tiếng vỗ tay, Đông Phương Mặc cất giọng giễu cợt: “Đây là một câu hỏi hay! Vì vậy, Chủ tịch Nam Cung, ngài muốn tìn vị hôn thê của ngài quay về là không có gì sai, nhưng ngài đã tìm sai chỗ. Vị hôn thê của ngài không có ở đây, vì ở đây chỉ có phu nhân của tôi. Vì vậy, xin ngài sau này hãy tìm đúng chỗ để tránh phiền phức. Tiễn khách! “