Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 41: Chương 41: Vị hôn phu của tịch mộ như đến cửa




“Bác Tịch, vị hôn thê của tôi Tịch Mộ Như đang ở đâu?” Nam Cung Tần nhìn xuống tách trà trên tay, nhìn Tịch Viễn Trình thay đổi nét măth, bình tĩnh hỏi.

“Mộ Như… nó đã kết hôn với Đông Phương Mặc rồi.” Tịch Viễn Trình run rẩy nói, sau đó liếc mắt nhìn Mộ Tuyết đang ngồi cách đó không xa, trong đầu liền thoáng hiện lên.

“Tôi nhớ rằng trên báo có nói rằng Đông Phương Mặc và Tịch Mộ Như đã kết hôn.” Nam Cung Tần ném tờ báo mà anh đã mang theo một tuần trước đến chỗ của Tịch Viễn Trình trong cuộc nói chuyện: “Chú Tịch, không phải nên giải thích cho tôi sao? “

“Chuyện này...” Tịch Viễn Trình lấy tay lau những hạt mồ hôi trên trán, sau đó kéo ra một nụ cười gượng gạo giải thích: “Chính là Mộ Tuyết, ban đầu đã định đã kết hôn với Đông Phương Mặc. Nhưng chắc cậu cũng đã nghe nói chủ tịch Đông Phương... Nói tóm lại, Mộ Tuyết không muốn gả cho Đông Phương Mặc, sau đó bắt Mộ Như kết hôn. “

“Chú Tịch, nhưng Mộ Như là vị hôn thể của tôi.” Sắc mặt của Nam Cung Tần lập tức chìm xuống, ánh mắt lạnh lùng đập vào mặt Tịch Viễn Trình: “Chú Tịch, chú muốn hối hận về hôn sự của tôi với Mộ Như sao? Lần này, tôi đến Tân Hải để bàn bạc với chú về hôn sự nhưng Mộ Như đã kết hôn, đây vốn là chú muốn đánh sập hôn sự này.”

“Chuyện này... gia đình cậu không phải đã chuyển đi rồi sao? Tôi nghĩ...” Tịch Viễn Trìn biết mình sai, liền giải thích không mạch lạc, rồi liếc nhìn Mộ Tuyết người vừa rồi nhìn Nam Cung Tần như một con ngốc, nhanh chóng nói: “Mộ Như và Mộ Tuyết nhà tôi là chị em sinh đôi, nhìn gần giống hệt nhau, không chừng Mộ Tuyết còn xinh hơn Mộ Như nhiều, thật ra thì Mộ Như không xinh như cậu nhìn thấy, vì trán nó... “

“Tôi biết cô ấy có một vết bớt trên trán”, Nam Cung Tần nhanh chóng cắt lời Tịch Viễn Trình, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi đã biết chuyện này từ 5 năm trước. Nếu tôi không biết cô ấy có một vết bớt trên trán thì thì tôi đã không để cha mẹ tôi đến nhà họ Tịch để cầu hôn. “

À? Lần này đến lượt Tịch Viễn Trình kinh ngạc, ông có chút tự hỏi tai mình có nghe nhầm không.

Năm năm trước, Tần gia đến nhà họ Tịch cầu hôn, Tần Duy Hòa chỉ nói muốn làm rể nhà ông, còn tưởng rằng nhà họ Tần có tình ý với Mộ Tuyết, nhưng Mộ Tuyết rồi đã hứa hôn với Đông Phương gia vào hai năm trước, nhưng ông cũng không muốn làm mất lòng Tần gia, lúc đó Tần gia cùng Đông Phương gia thực lực ngang nhau, không ai dám xúc phạm cả hai, cho nên mới cố ý nói rằng con gái của ông Tịch Mộ Như, trên thực tế là ông muốn vượt qua.

Lúc đó nhà họ Tần không nói gì mà chỉ ký hợp đồng hôn nhân với ông, lúc đó ông vẫn mừng thầm, thủ đoạn của mình quá tốt nên thật sự đã giao đứa con gái không quen biết đó cho người khác, còn ông vẫn là một gia đình lớn.

Đương nhiên, khi nhà họ Tần phát hiện ra Mộ Như xấu xí thì sẽ không nể nang gì nữa, dù sao ông cũng không quan tâm lắm đến đứa con gái xấu xí kia.

Bây giờ, năm năm sau, Tần gia đến cửa tìm người, để thục hiện hôn sự của anh ta và Mộ Như, thậm chí còn nói rằng anh ta biết Mộ Như có một vết bớt trên trán, ông chợt nhận ra rằng, năm năm trước, nhà họ Tần cầu hôn, chính là Mộ Như đứa con gái xấu xí của ông.

“Cái kia... Mộ Như đã kết hôn với Đông Phương Mặc rồi.” Tịch Viễn Trình khó khăn nói, nhìn Nam Cung Tần bằng ánh mắt khẩn cầu: “Nhìn xem, Mộ Tuyết thực sự tốt hơn Mộ Như...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.