Hôn Nhân Đại Sự

Chương 5: Chương 5




Phần 1

"Em tới nhìn cô dâu xinh đẹp! Hơn nữa hôm nay em là phù dâu, đến gặp cô dâu là chuyện đương nhiên mà!" Tiểu Hoa cười đến híp cả mắt, đi tới bên cạnh anh kéo tay áo anh làm nũng nói: "Hạnh phúc nha Nghiêm lão đại, làm chú rể rồi đó!"

"Làm gì? Em hâm mộ hay là ghen tỵ?"

Nghiêm Hâm nhíu đuôi mày, buồn cười nheo mắt nhìn cô.

"Đương nhiên là hâm mộ! Anh là Nghiêm lão đại mà, em nào dám ghen tỵ anh chứ!" Tiểu Hoa khẽ cười nói.

"Chậc ~~ biết em là tiểu quỷ nhát gan mà."

Nghiêm Hâm cười nhạo một tiếng, nói với bạn Tiểu Hoa: "Các em chơi vui vẻ, người lớn bọn anh bận đi làm chuyện đại sự rồi! Đi thôi Vận Như, đến lúc rồi."

"Vâng."

Trương Vận Như khẽ run lên, đứng lên cùng anh đi ra phòng nghỉ cô dâu.

Từ phòng cô dâu đi tới hội trường tiệc cưới, chỉ mới 3 phút ngắn ngủi cũng đủ để giày vò Trương Vận Như rồi.

Một cô gái như cô thật không cách nào tưởng tượng được lát nữa sẽ đối mặt với tình huống này như thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng làm hai chân nhũn ra rồi.

Quả nhiên, đại sảnh mấy trăm mét vuông đầy khách khứa, cô nơm nớp lo sợ theo sát Nghiêm Hâm đi vào hội trường tiệc cưới, thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mắt dọa bỏ chạy rồi.

"Bình tĩnh đi, chỉ mấy tiếng thôi, nhẫn nại một chút."

Có lẽ là cảm thấy cô rất lo lắng, Nghiêm Hâm nắm chặt tay cô, trao cho cô niềm tin.

Trương Vận Như run dữ dội, ngẩng đầu nhìn gò má kiên nghị của anh, một cách thần kì, tâm trạng cô dần ổn định lại, hành động này của anh thành công trấn an sự lo lắng của cô, cô bắt đầu nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Đúng vậy, chỉ mấy tiếng thôi, chịu đựng một chút sẽ xong, cố lên Trương Vận Như!

Hôn lễ tiến hành thuận lợi, cô ngồi ở chủ bàn, cố gắng mỉm cười đầy thành ý tất cả khách mời, cho đến Tiểu Hoa chạy đến bên người nói đã đến lúc thay lễ phục thì cô mới được Tiểu Hoa đỡ đứng lên.

"Này, nghe nói cô dâu là Nghiêm đại công tử bỏ tiền ra mua đó, không biết là thật hay giả nữa?"

Trên đường cô vượt qua nhiều khách để đến phòng cô dâu lại đột nhiên nghe được một cô gái nói như vậy.

Toàn thân cô cứng đờ, mặt không còn chút máu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu xem ai đang nói cũng không có.

Tại sao? Tại sao lại có lời đồn này? Chẳng lẽ Nghiêm Hâm đem chuyện bọn họ nói ra ngoài?

Thật đáng buồn chính là cô phát hiện mình hoàn toàn không có chỗ để phản bác, bởi vì Nghiêm Hâm không chỉ cứu cô, quả thật cũng vì cô mà trả nợ cho em trai cùng cha khác mẹ, nói cô là được mua cũng không quá đáng . . . . . .

"Thật là làm tớ quá thất vọng, không ngờ Nghiêm Hâm không cần cả khu rừng xinh đẹp lại cưới một người vừa xấu xí vừa mập, làm cái rắm!" Một cô gái mặt đầy son dầy phấn lúc đi ngang qua Trương Vận Như cố ý gia tăng âm lượng.

"Cái cô này . . . . . ."

Sau khi Tiểu Hoa nghe, đang định mở miệng mắng cô gái chẳng biết từ đâu chui ra thì lại bị Trương Vận Như kéo lại: "Chị Trương . . . . . ."

"Đừng để ý tới cô ta, chúng ta đi."

Cô hít một hơi thật sâu, kéo Tiểu Hoa đi về phía phòng nghỉ.

"Chị Trương, sao chị không phản bác cô ta?"

Vừa tiến vào phòng nghỉ, Tiểu Hoa đã bĩu môi la ầm lên: "Con mắt nào của cô ta nói chị béo chứ? Quả thực là mắt chó đui mù!"

"Tiểu Hoa, không nên nói chuyện như vậy."

Cô vuốt nếp áo cưới, không muốn vì bất kỳ lời bình luận nào mà đau lòng: "Cô ta nói cũng không sai, so với mấy cô gái nhỏ nhắn bây giờ thì chị có chút mập."

"Không có!"

Tiểu Hoa đỏ bừng mặt lên, tức giận nói: "Chị không có mập chút nào hết."

"Cám ơn em Tiểu Hoa, nhưng mà chúng ta không cần để ý người khác nói gì, dù sao đây đều là sự thật." Không muốn ầm ĩ với Tiểu Hoa, cô đưa tay mở dây kéo sau lưng xuống, muốn dừng cái đề tài này lại.

"Để em!"

Tiểu Hoa bĩu môi, trong lòng hết sức bất bình tới phía trước giúp cô: "Chị đó, không thể quá yếu đuối, nếu không sẽ bị người khác ăn hiếp đó."

"Được rồi, sao chị lại cảm giác em lớn tuổi hơn chị nha?" Trương Vận Như cảm thấy buồn cười, không nhịn được nhắc nhở.

"Cái này liên quan gì tới tuổi tác chứ? Em là đang dạy chị đạo làm người."

Tự Tiểu Hoa cũng cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười khẽ một tiếng, tâm trạng bất mãn cũng từ từ tan biến.

"Đúng đúng đúng, cô giáo Tiểu Hoa nói rất đúng."

Cô cởi lễ phục màu trắng trên người xuống, mặc bộ lễ phục màu hồng khác, sau đó như nhớ tới cái gì đó: "Tiểu Hoa, xin em đừng nói chuyện vừa rồi Nghiêm lão đại, được không?"

"À … chị sợ anh ấy tức giận hả?"

Tiểu Hoa như người lớn nhướng mày lên, như tên trộm mà cười châm biếm.

"Ai lo lắng cái đó chứ?"

Trương Vận Như tức giận liếc cô một cái, giả bộ tự giễu: "Đàn ông là động vật thích sĩ diện nhất trên đời, nếu như bị anh ấy biết có người quở trách chị như vậy, hôn lễ hôm nay cử hành như thế nào? Có khi ngày mai sẽ đến luật sư ly hôn đó chứ!"

"Phụt ~ "

Tiểu Hoa cười phun ra tiếng, không tin Nghiêm lão đại mình quen biết sẽ làm chuyện như vậy: "Sẽ không đâu! Nghiêm lão đại là bởi vì yêu chị mới cưới chị, chị đừng mất lòng tin ở bản thân!"

Yêu cô mới cưới cô sao?

Vận Như xoay người để Tiểu Hoa giúp cô sửa sang lại trang phục, tâm trạng không hề tốt chút nào …

Thật vất vả mới kết thúc tiệc cưới, Trịnh Tố Linh vì mệt mà về phòng nghỉ ngơi, người hầu vội vàng dọn dẹp chén bát ngổn ngang, Nghiêm Hâm quyết định không ngủ ở đại trạch, mang theo cô dâu của anh trở về chỗ ở.

Trở lại Nghiêm gia, Trương Vận Như mệt mỏi nâng váy đi vào nhà, đang muốn về phòng khách lại bị anh ngăn lại.

"Làm gì vậy?" Cô không hiểu quay đầu lại nhìn anh.

"Hình như em quên, bắt đầu từ hôm nay chúng ta là vợ chồng, phòng của em là ở đó." Chỉ phòng của mình, Nghiêm Hâm nói như chuyện đương nhiên.

Anh không biết phải nói xin lỗi thế nào, không biết phải nói cho cô cảm giác trong lòng ra sao, cho nên bước đầu tiên anh quyết định để hai người cùng phòng, lấy hành động nói cho cô biết, thật ra anh không hề chán ghét cuộc hôn nhân này.

Tim Trương Vận Như đập loạn lên, khuôn mặt nhỏ không tự chủ ửng hồng.

"Chúng ta kết hôn là để cho bà nội nhìn, có cần thiết ngủ một phòng không?" Cô cố gắng thay đổi quyết định của anh.

"Đó là em cho là vậy, vậy còn anh? Phải làm cho bà nội nhìn." Anh nhíu mày, mi tâm nhíu lên.

Nào có ai vừa mới kết hôn đã chia phòng ngủ chứ? Huống chi chung phòng hay không là do anh quyết định, không tới phiên cô.

"Vậy anh . . . . . . muốn như thế nào?" Giọng nói của cô có chút run rẩy.

"Đến phòng anh đi."

Phần 2

Lúc Nghiêm Hâm tắm rửa sạch sẽ xong thì Trương Vận Như còn nhắm hai mắt đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước ấm cọ rửa toàn thân, trong lòng như đang treo mười lăm thùng nước vậy, vô cùng bất ổn.

Lát nữa nên làm cái gì?

Anh muốn thực hiện nghĩa vợ chồng vụ sao? Nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, lần này đi ra ngoài cũng không được, không ra cũng không xong, cả người hoảng loạn không biết làm gì.

"Vận Như, Trương Vận Như!"

Lúc cô đan miên man suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng gõ cửa: "Em té bất tỉnh sao? Tắm lâu như vậy cũng sắp tróc da rồi."

Anh ở một phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ, cô lại vẫn như con rùa nhỏ trốn trong phòng tắm, quả thật rất kỳ cục.

Cô đột nhiên giật mình, quay đầu về ngoài cửa hô: "Sắp xong rồi, đợi một chút!"

Nghiêm Hâm đứng ở ngoài cửa nghe vậy thì tim căng thẳng, giọng cô ấy nhẹ nhàng lại mang theo chút dư vị hối thúc khiến toàn thân anh không tự chủ mà tê dại.

"Khụ! Cho em hai phút, nếu sau hai phút vẫn không ra, anh sẽ phá cửa mà vào đó." Anh ho nhẹ một tiếng, gương mặt tuấn tú ửng đỏ.

Đáng chết! Sao cho đến tận bây giờ cô còn có sức ảnh hưởng với anh lớn như vậy chứ?

Anh phiền não ở trong phòng đi tới đi lui, một lúc sau, nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh xoay người, nhìn thấy cô từ trong phòng tắm đi ra.

Toàn thân được bao phủ bởi hơi nước trong phòng tắm, giọt nước dọc theo đuôi tóc trượt xuống cái cổ trắng nõn, âm thầm chảy vào cổ áo choàng tắm màu trắng, cô tựa như tiên nữ mê hoặc lòng người trên Thiên Đình xuống nhân gian khiến anh không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Trương Vận Như đỏ mặt đứng ở cửa phòng tắm, cô không biết dưới tình huống này mình nên có phản ứng gì, giống như làm cái gì đều không đúng, chỉ cảm thấy hơi nóng không ngừng từ lòng bàn chân đi lên trên, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô để ý anh và cô đều mặc áo choàng tắm chứng tỏ đã tắm qua, đôi mắt đen của anh nhìn cô chẳng khác nào một con thú đang rình mồi, điều này làm cô không tự chủ kéo chặt cổ áo choàng tắm . . . . . .

Nghiêm Hâm không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vẻ mặt hốt hoảng của cô, trái tim đập loạn xạ lên.

Trời ạ! Cô thật là đẹp!

Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng nõn lộ ra ngoài của cô, không dùng đầu để nghĩ cũng biết dục vọng của anh trong nháy mắt dễ dàng vì cô mà rung động!

"Em ... em tắm xong rồi." Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt soi mói của anh, tay chân đều nổi da gà.

"Lại đây." Giọng nói anh nghe vừa khàn khàn lại hấp dẫn.

Vận Như khẽ cắn môi, không hiểu giọng anh vì sao trở nên khàn khàn như thế, cô mê muội đi về phía anh, có chút xấu hổ lại có chút lo lắng nằm xuống bên cạnh anh, căng thẳng mà nắm chặt cái mền.

"Ngủ đi."

Nghiêm Hâm nhắm hai mắt, đợi người bên cạnh nằm xuống rồi mới nói nhỏ.

". . . . . ." Trương Vận Như trừng mắt nhìn, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Ngủ? Ý của anh là, không làm gì cả, chỉ đơn thuần ngủ thôi sao?

Làm sao có thể? Nếu như chỉ là ngủ, việc gì anh nhất định muốn cô ngủ ở đây?

Cả người cô đề phòng, không dám thở mạnh, chỉ sợ anh đột nhiên tiến tới, nhưng bởi vì bận rộn cả ngày, cô cũng chẳng chịu đựng được bao lâu, từ từ chìm vào mộng đẹp.

Đợi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, Nghiêm Hâm chậm rãi mở hai mắt ra, anh nhìn trần nhà một hồi lâu mới cẩn thận từng li từng tí nghiêng người sang, im lặng nhìn cô khi ngủ.

Thật là mỉa mai! Chỉ có khi cô ngủ được mới có thể yên tĩnh như thế, hai người bọn họ mới có thể bình tĩnh đối diện với nhau, nếu không ở chung một chỗ giống như hai đường thẳng song song không có điểm chung, anh hỏi cô không muốn nói, cô nói anh không muốn nghe.

Ai, trời mới biết anh không hề muốn đối lập với cô chút nào.

Năm đó không tìm được cô, anh rất lo lắng không biết cô có gặp phải nguy hiểm hoặc khó khăn gì mới có thể không nói đã lặng lẽ rời đi, cả trái tim anh thấp thỏm nhớ mong vì cô, cho đến mười năm sau gặp lại cô, phát hiện người cô rất tốt, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới buông tảng đá lớn đè trong lòng nhiều năm.

Vốn là hai người bọn họ có cơ hội bắt đầu bên nhau lần nữa …, nhưng nếu anh không cố ý muốn hỏi cô năm đó vì sao bỏ đi, nếu như cô chưa từng nói rõ năm đó là vì một người đàn ông khác mà rời bỏ anh, có lẽ biểu hiện và thái độ của anh sẽ không tệ như vậy, cũng sẽ không đẩy hai người vào mối quan hệ hôn nhân nan giải như thế.

Anh không cách nào phủ nhận trong lòng mình còn nhớ cô, nếu không sẽ không có hứng thú với những cô gái bên cạnh, sẽ không sau nhiều năm như vậy vẫn còn để ý lý do năm đó cô bỏ đi, càng sẽ không vì nguyên nhân kia mà giận dữ.

Ánh sáng đèn ngủ đầu giường chiếu ánh sáng vàng nhạt vào gò má cô, bộ dáng kia cực kỳ xinh đẹp, anh không nhịn được đưa ngón tay dài ra, dọc theo vầng sáng lướt qua từng đường cong trên khuôn mặt, cảm nhận sự tồn tại của cô. . . . . .

"Nghiêm Hâm?"

Lúc anh lướt qua chóp mũi cô thì Trương Vận Như không hề báo trước mở mắt ra, không xác định lắm khẽ gọi.

Cô rất mệt, không sai, nhưng nếu như không có sự vuốt ve kia thì cô đã không tỉnh lại rồi, cô vừa tỉnh lại đã thấy anh dùng đầu ngón tay vẽ dọc mặt cô, cô giật mình.

Nghiêm Hâm không ngờ tới cô lại đột nhiên tỉnh lại, thoáng chốc hai mắt mở to, đầu ngón tay khẽ run, lúng túng thu tay trở về.

"Anh cho là em đã ngủ."

Nhìn anh, cô nghiêng người muốn thay đổi tư thế phù hợp, cố đè xuống hỗn loạn trong lòng, ôm chăn bông đối mặt với anh: "Sao anh không ngủ?"

Nhìn sâu vào ánh mắt như tỉnh như mơ của cô, anh trầm mặc một hồi lâu, dùng giọng khàn khàn nói: "Anh không ngủ được."

"Sao vậy? Anh bị mất ngủ sao? Có đi khám bác sĩ không?"

Mí mắt cô nặng nề, hơi híp mắt hỏi.

Áp lực cuộc sống người hiện đại khá lớn, thường có vấn đề mất ngủ, đi bác sĩ khám rồi uống thuốc vẫn tốt hơn.

"Không có."

Nghiêm Hâm nhắm mắt lại, giấc ngủ anh luôn tốt, trừ mười năm trước từng có vấn đề, còn lại chưa bao giờ từng mất ngủ: "Đại khái có thói quen ngủ một mình chăng?" Anh tùy tiện suy nghĩ lý do buồn cười nói.

"Hả?"

Cô không cẩn thận nhắm mắt lại, nghe được lời anh nói lại mở mắt ra.

Đờ đẫn hai giây sau, lời của anh mới truyền vào trong đầu cô, trong tai, cô nhu nhược bò dậy, nhẹ giọng nói: "Vậy. . . . . . em nên về phòng khách ngủ thì tốt hơn, tránh quấy rầy giấc ngủ của anh."

Rõ ràng chính là anh muốn cô tới chỗ này ngủ, nhưng mà bây giờ lại lên án như thế, lòng cô bị tổn thương, quyết định trở về phòng khách nghỉ ngơi.

"Vận Như!"

Không ngờ cô vừa mới xuống giường, cánh tay to khỏe của anh ngay sau đó vòng chắc eo cô, không để cô rời đi.

~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 5 ~~~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.