Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 443: Chương 443: Anh cho em quản




Mặc dù đây là phần góc của suối nước nóng, nhưng nói không chừng lại có người đến.

Hứa Như có chút sợ, tay theo bản năng chống lên ngực của Lý Thế Nhiên.

“Ưm.” Cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại.

Một giây sau, Lý Thế Nhiên đã bế cô lên, áo choàng tắm khoác lên người cô, người đàn ông cẩn thận thắt đai lưng cho cô.

Tâm của Hứa Như...có dòng nước âm chảy qua.

Đặc biệt là Lý Thế Nhiên hơi cúi người, cô nhìn thẳng cũng có thể nhìn thấy được cơ ngực mê người của anh, có những giọt nước.

Thật chết người.

Gò má thật sự là đỏ như trái cà chua rồi.

Đi vào phòng, cũng không phải là căn phòng trước đó của cô và Lưu Thanh.

Hứa Như cầm lấy điện thoại, thấy Lưu Thanh nhắn tin cho cô: Như, tớ bị bắt rồi, cậu và Lý Thế Nhiên ngủ ngon nhé.

Hứa Như:...

“Đây là phòng của anh và Hướng hoằng sao?” Hứa Như nhìn hai cái giường không lớn.

“Bây giờ là phòng của chúng ta.” Lý Thế Nhiên ôm cô đi, giúp cô lau sạch nước trên người.

Hứa Như hưởng thụ cảm giác được hầu hạ, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, không nháy mắt nhìn Lý Thế Nhiên.

Nhìn thấy anh muốn cởi bộ áo tắm liền thân của cô, Hứa Như lập tức nhảy xuống sofa: “Tự mình thay đồ ngủ!”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, dễ dàng kéo cô vào trong ngực.

Đầu ngón tay quẩn quanh trên eo của cô, ngọn lửa vốn đã rút đi lại lần nữa thiêu đốt.

“Không cần anh sao? Hửm?” Lý Thế Nhiên ôm lấy mặt cô.

“Không cần...” Giọng của Hứa Như càng ngày càng nhỏ.

Chính mình đối mặt với Lý Thế Nhiên càng ngày càng không có sức chống cự.

Thay đồ ngủ xong, Lý Thế Nhiên ngồi trên chiếu tatami, đang dùng điện thoại xử lý công việc.

Hứa Như ngồi trên ghế sofa cách anh có chút xa, nhìn góc nghiêng của Lý Thế Nhiên, cảnh đẹp ý vui.

Nhìn một lúc, lại thấy mệt.

Cũng không biết mình ngủ trên ghế sofa từ bao giờ, Lý Thế Nhiên đi đến bế cô lên, ôn nhu hôn lên ánh mắt của cô, rồi mũi, cho đến môi.

Sự xâm nhập trúc trắc, mê luyến như vậy.

Rạng sáng, anh vẫn còn đang xử lý công việc, Hướng Hoằng làm xong việc đó tinh thần sảng khoái gọi điện cho anh, hai người đàn ông đi ra ngoài đình viện.

“sao lại có vẻ chưa thỏa mãn dục vọng như vậy?” Hướng Hoằng châm điếu thuốc, nhìn Lý Thế Nhiên sắc mặt nhàn nhạt trước mắt.

“Thanh tâm quả dục.” Lý Thế Nhiên nhận lấy điếu thuốc, lửa đã sớm có, chỉ là không đốt lên.

“Định phục hôn?”

“Ừ, nếu không thì sao?” Lý Thế Nhiên nhếch môi.

Lúc nói đến Hứa Như, thần thái của anh đều là ôn nhu.

Hướng Hoằng bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu như là như vậy, trọng trách của Lý thị khả năng anh không cởi ra được.”

Ngón tay thon dài gẩy gẩy tàn thuốc, giọng nói của Lý Thế Nhiên lạnh đi mấy phần: “Tôi sớm có sắp xếp.”

“Được, là bạn bè tôi mới nhắc nhở anh.” Hướng Hoằng cũng không nhiều lời nữa, có một số việc, đến điểm thì dừng.

“Chu Thâm đã đến, chỉ sợ bác sĩ kia, có quan hệ với anh ta.” Hướng Hoằng nói: “Tôi đã cho người canh chừng Chu Thầm, nhưng tính cảnh giác của anh ta rất cao, người của tôi luôn bị bỏ lại.”

“Mấy hôm nay sẽ không tra được cái gì, tiếp tục theo manh mối bác sĩ Trần Thụy Sinh đó, anh ta ở trên tay Chu Thâm.” Lý Thế Nhiên khẳng định.

“Tôi cũng đoán được đại khái.”

Hôm sau, Hứa Như gần như là ngủ đến trưa, khi tỉnh lại thì trong phòng trống rỗng.

Tối hôm qua....

Cô ngủ trên giường đơn, nhiệt độ bên cạnh lạnh băng.

Mà một cái giường khác, lại càng chỉnh tề.

Lúc ngẩn người, thì cửa phòng tắm bị đẩy ra, Lý Thế Nhiên mặc áo trắng quần đen đi đến.

“Vừa lúc, chúng ta đi ăn trưa.”

Hứa Như nhìn vẻ mệt mỏi không thể che dấu được trên gương mặt anh, nhíu nhíu mày: “Tối hôm qua không phải anh không ngủ chứ.”

“Thói quen.”

Hứa Như có chút buồn bực, người đàn ông này lúc nào mới có thể làm việc và nghỉ ngơi bình thường.

Cô thật sự sợ thân thể anh không chịu được.

“Sau này lúc em ngủ, anh cũng phải ngủ.” Hứa Như xụ mặt rất nghiêm túc nói.

“Em dọn về ở với anh, anh cho em quản.” Lý Thế Nhiên nói ra điều kiện.

Hứa Như hạ mắt, sao cảm thấy như là Lý Thế Nhiên đào hố cho cô nhảy vậy.

“Em sắp đi học rồi, nhất định là phải ở trong trường.”

“Hơn nữa Lâm Vy ở một mình, em chủ nhật cũng phải đến ở với cô ấy, cô ấy bây giờ thân thể không tốt lắm.”

“Xem ra, anh còn phải đợi hai năm rưỡi nữa.” Lý Thế Nhiên đi vào phòng tắm, săn sóc giúp cô chuẩn bị trước kem đánh răng.

“Xem biểu hiện của anh.” Hứa Như giảo hoạt cười cười.

Nhìn động tác của Lý Thế Nhiên, chưa đánh răng hôn trộm một cái trước.

Quả nhiên, người nào đó thích sạch sẽ có chút ghét bỏ rồi.

“Như.” Giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.

Hứa Như cười càng vui vẻ, rửa mặt xong đi ra, vừa đúng lúc Lưu Thanh đến gõ cửa.

Bốn người cùng nhau đến phòng ăn của suối nước nóng ăn cơm, Lý Thế Nhiên và Hướng Hoằng nói chuyện công việc, Hứa Như mới biết được Hướng Hoằng đã từ chức ở Dược Phẩm Thiên Nhất.

Mà dự định của anh ta sau này, là tranh đoạt sản nghiệp nhà họ Hướng.

Hứa Như nhìn về phía Lưu Thanh: “Cậu định theo Hướng Hoằng về nhà họ Hướng?”

Căn cơ của nhà họ Hướng ở Bắc Thành, cách nhà họ Lưu có chút xa.

Lưu Thanh lắc đầu, giọng nhỏ lại: “Mấy hôm nữa tớ về nhà họ Lưu rồi.”

Ít nhất bây giờ, vẫn không thể rời đi.

“Thanh, cậu có khổ tâm gì có thể nói với tớ.” Hứa Như lo lắng nói.

“Gần đây Trần Trung đang đả kích nhà họ Lưu, tớ không thể ngoảnh mặt làm ngơ.” Lưu Thanh nỉ non.

Lúc trước Lưu Thanh ly hôn với Trần Trung, Trần Trung cũng không muốn, Lưu Thanh lại vô cùng cứng rắng, chủ động đơn phương gửi thỏa thuận ly hôn, nhưng kỳ thật cho đến bây giờ, cuộc hôn nhân này vẫn chưa ly xong.

Cô ấy phải bảo vệ tốt nhà họ Lưu đồng thời cũng phải xử lý hết tất cả những chuyện này.

Con đường này, chậm hơn so với suy nghĩ của cô ấy.

Nhưng nếu như là vì Hướng Hoằng, cô ấy nguyện ý thử một lần.

“Có cái gì tớ có thể giúp không?”

Lưu Thanh an ủi cười cười: “Chỉ có tự tớ xử lý thôi, ngay cả Hướng Hoằng, tớ cũng không cho anh ấy hỗ trợ, Như, cậu nhất định phải bảo vệ cho hạnh phúc của mình, đừng giống như tớ vậy, quay một vòng lớn như vậy mới tỉnh ra, kỳ thật chỉ cần người bên cạnh là Hướng Hoằng, đó chính là cuộc sống mà tớ muốn.”

Hốc mắt Hứa Như ửng đỏ, đau lòng cho người bạn này, cô ấy và Trần Trung, lúc trước thật sự không nên kết hôn.

Chỉ là nếu như không có bước đó, có lẽ cô ấy và Hướng Hoằng cũng không kiên định với tình cảm của đối phương như hôm nay.

Thế sự khó lường.

Hôm sau Lưu Thanh phải quay về nước C rồi, Hứa Như và Lý Thế Nhiên hôm nay cũng phải quay về Nam Thành, Hướng Hoằng cũng cùng quay về.

Cửa an ninh, Hướng Hoằng ôm Lưu Thanh chậm chạp không buông tay.

“Chắc chắn không muốn anh qua đó?” Hướng Hoằng trầm giọng nói.

Lưu Thanh độc lập thế nào anh ta biết, nhưng sự độc lập này, đôi khi làm anh ta rất không vui.

“Ừ, đợi tình hình nhà họ Lưu tốt lên, em sẽ quay về Nam Thành.”

Hướng Hoằng nheo mắt lại, hôn lên trán Lưu Thanh, đáy mắt là tình yêu say đắm.

“Hướng Hoằng, em không ở Nam Thành, anh cũng không được xằng bậy đó.” Lưu Thanh dặn dò.

“Em không ở đây, anh có thể xằng bậy với ai?” Hướng Hoằng cười.

“Ai biết, hồng nhan tri kỷ của anh nhiều như vậy.”

Hướng Hoằng cưng chiều xoa xoa đầu của cô ấy: “Bây giờ chỉ có em, một người như thế này là đủ rồi.”

Hứa Như đứng cách đó không xa nhìn hai người sến sẩm, mở miệng nói: “Hy vọng Hướng Hoằng lúc này, nghiêm túc với Lưu Thanh.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, xoay mặt Hứa Như qua: “Ít quan tâm chuyện của người khác đi.”

“Sao có thể không quan tâm được, Lưu Thanh là bạn tốt nhất của em, nếu Hướng Hoằng bội tình bạc nghĩa, em sẽ không tha cho anh ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.