Một tiếng sau, bệnh viện.
Kỳ Chiến đứng ở ngoài phòng cấp cứu, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh mắt giễu cợt.
Lâm Vi không lâu cũng tới rồi, chỉ là so với vẻ bình tĩnh của Kỳ Chiến, bà ta hoảng hốt hơn nhiều.
“Tiểu Như đứa trẻ này sao lại xảy ra tai nạn ô tô...” Bà ta lẩm bẩm, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Kỳ Chiến.
Anh ta mặt mày vô tội.
“Mẹ, đừng nhìn con như thế, nếu như thật là con, mẹ cho rằng con bây giờ còn có thể đứng ở đây sao?” Kỳ Chiến trầm giọng nói.
Lâm Vi lại không tin, đứng ở trước mặt anh, đáy mắt là cảm xúc thất vọng: “Nếu như để mẹ biết chuyện này có liên quan tới con, Kỳ Chiến, đừng trách mẹ tàn nhẫn.”
“Mẹ luôn tàn nhẫn, mẹ bây giờ đã nhận định chính là con hại Hứa Như xảy ra tai nạn xe, không phải sao?” Kỳ Chiến cười lạnh.
Dứt lời, anh ta lạnh lùng ném đầu thuốc đi, không tiếp tục ở lại nữa.
Trên hành lang lạnh tanh, Lâm Vi thẳng sống lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn ánh đèn đỏ đang sáng kia.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, Hứa Như mới được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Vi loạng choạng chạy tới: “Bác sĩ... con gái của tôi như thế nào rồi?”
“Đầu của bệnh nhân chịu thương nặng, vừa rồi đã phẫu thuật cho cô ấy, nhưng trước mắt vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.” Bác sĩ ngưng trọng nói.
Trước mắt, tình trạng của Hứa Như không lạc quan.
Lâm Vi nghe ra ngữ khí của bác sĩ, gần như đứng không vững.
Nước mắt nơi đáy mắt không kìm được mà cứ đang rơi.
Lúc này, nhà họ Lý.
Vệ sĩ đã đến nhà họ Lý lâu rồi, nhìn thấy Lý Thế Nhiên đi ra, anh ta lập tức đi lên.
“Sếp Lý, cô Hứa đã xảy ra tai nạn xe.”
Nghe vậy, ánh mắt của người đàn ông trở nên rét lạnh, hằn học túm cổ áo của vệ sĩ: “Tại sao lại xảy ra chuyện như thế!”
“Chuyện này... bây giờ người gây tai nạn đã bị bắt nhốt, là ngoài ý muốn.”
Lý Thế Nhiên cười lạnh, rõ ràng không tin.
Vệ sĩ cũng không dám nói chuyện, sắc mặt của Lý Thế Nhiên thật sự là quá bức người rồi.
Nửa tiếng sau, Lý Thế Nhiên đích thân lái xe đến bệnh viện.
Hứa Như bây giơ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, Lâm Vi luôn túc trực ở bên cô.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, Lâm Vi khịt mũi, cảm xúc không kìm được mà cứ khóc.
“Bà Lâm, chỗ này giao cho tôi.” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên hoàn toàn là ra lệnh.
Lâm Vi nhìn anh, hồi lâu mới nói: “Nó là con gái của tôi, tôi sẽ chăm sóc nó.”
“Không cần, cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
“Đừng quên, hai người đã ly hôn rồi!” Lâm Vi sầm mặt.
“Vậy thì có hề gì” Lý Thế Nhiên lạnh giọng nói.
Dứt lời, anh lật bệnh án của Hứa Như xem, ánh mắt dừng ở trên gương mặt trắng bệch của cô.
Đến lúc này, cô chắc là sắp tỉnh rồi.
Hơn nữa, cũng sắp phải đi làm kiểm tra.
Rất nhanh có y tá và bác sĩ bước vào, Lâm Vi nhìn Hứa Như bị đẩy vào một phòng kiểm tra khác, cứ đi theo mãi.
Lý Thế Nhiên mặc chiếc áo blouse trắng, y tá đi cùng cản Lâm Vi ở ngoài cửa.
“Xin lỗi, phòng kiểm tra người nhà xin dừng bước.”
Lâm Vi chỉ có thể đợi ở bên ngoài, chỉ là tròn 3 tiếng trôi qua, vẫn chưa có nhìn thấy Hứa Như ra ngoài.
Đi hỏi thăm, lại được nói là cô đã chuyển viện rồi.
Lúc này, bệnh viện Nam Thành.
Nơi này là một bệnh viện mà Lý Thị đầu tư xây dựng, độ bảo mật cá nhân rất cao, đội ngũ bác sĩ chữa trị là nhân tài hàng đầu trong nước hiện nay.
Hứa Như tỉnh lại vào một tiếng sau, cả người không có sức, ngay cả đầu cũng đau âm ỉ.
Rất khó chịu, rất choáng váng.
Chớp chớp mắt, tầm nhìn dần dần rõ ràng, cô nhìn thấy người đàn ông gần ngay gang tấc.
Anh sao lại ở đây?
Cô... đang ở đâu?
Lý Thế Nhiên luôn đứng ở bên giường của cô, nhìn thấy Hứa Như tỉnh lại, tay của anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Sức không nhỏ, còn khiến Hứa Như không nhịn được mà kêu lên.
“Ưm---”
“Em...” Hứa Như muốn dậy, cô hình như là xảy ra tai nạn xe rồi?
Lúc đó cô vừa lên một chiếc taxi không lâu, khi ở khúc cua, sau lưng đâm mạnh, sau đó hoàn toàn không có ý thức rồi.
Vậy nơi này là bệnh viện sao?
Nhưng nhìn thế nào lại xa hoa như vậy... càng giống khách sạn.
“Có phải là đầu rất đau không?” Lý Thế Nhiên cúi người, sự quan tâm lộ ra trong đáy mắt.
Anh cẩn thận xoa nhẹ huyệt thái dương của cô.
Hứa Như dần dần cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Cô nhìn Lý Thế Nhiên: “Anh mãi luôn ở bên cạnh em sao?”.
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
Cô đã ngủ bao lâu rồi?
Bây giờ trời cũng sáng rồi.
“Ừm, em đã hôn mê một ngày một đêm.” Lý Thế Nhiên nói với cô.
Hứa Như sững ra...
“Em muốn xem bệnh án.”
Lý Thế Nhiên đưa cho cô, một loạt kiểm tra sau đều là anh đích thân làm cho cô.
Từ đầu đến cuối, bên cạnh cô chỉ có anh.
“Sau khi đưa tới bệnh viện chữa trị thì em lập tức phẫu thuật, bây giờ còn đang trong thời kỳ hồi phục, choáng và buồn nôn đều là hiện tượng bình thường...” Lý Thế Nhiên căn dặn.
“Em... em còn chưa xin nghỉ.” Hứa Như đột nhiên nghĩ tới một chuyện nghiêm trọng.
Cô khoảng thời gian này phải nằm viện rồi, vậy bên cạnh giáo sư Bạch không phải là không có học sinh rồi sao?
“Chuyện của em tôi đã nói với Bạch Sơn rồi, đợi em ra viện sẽ tiếp tục đi học.” Lý Thế Nhiên biết cô muốn hỏi cái gì.
“Vậy thì tốt.”
“Liên quan đến một số chi tiết của vụ tai nạn, em còn nhớ không?” Lý Thế Nhiên hỏi.
Hứa Như nhíu mày, đem chi tiết tình hình lúc đó nói ra một lượt, cuối cùng, cô bổ sung: “Khi rời khỏi bệnh viện, Kỳ Chiến muốn đến đón em, bị em từ chối rồi.”
“Chiếc xe đâm vào không phải là xe của Kỳ Chiến, nhưng, là Kỳ Chiến đưa em đến bệnh viện.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
“Là anh ta.” Hứa Như bất ngờ.
“Ừm.” Sắc mặt của Lý Thế Nhiên thâm trầm khiến người ta nhìn không thấu.
“Em ngủ một lát trước đi, tôi đi xử lý vài chuyện, muộn chút sẽ lại đến bên em.”
“Anh không cần ở cùng em, một mình em cũng được.” Hứa Như nói với anh.
Cô không muốn làm phiền Lý Thế Nhiên...
“Hứa Như, bất luận em đồng ý hay không, tôi đều sẽ ở cùng em.” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên cường thế bá đạo.
Lý Thế Nhiên sau khi đi ra, Hứa Như tìm được điện thoại của mình, sớm đã hết pin rồi.
Có điều bên cạnh có cục sạc, cô mở máy, điện thoại của Lăng Diệu lập tức gọi tới.
“Hứa Như, cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi à?”
Tối qua Hứa Như không có về ký túc, Lăng Diệu lo lắng không thôi, nên chỉ có thể nói với Lăng Thuần tìm giúp, nhưng mãi không có bất cứ tung tích gì.
Bây giờ nhận được điện thoại của Hứa Như, tự nhiên là vừa vui mừng vừa kích động.
“Tớ... tớ xảy ra tai nạn xe rồi, sợ rằng phải nằm viện một khoảng thời gian.” Hứa Như thấp giọng nói.
“Cái gì? Chuyện gì thế? Sao lại xảy ra tai nạn xe rồi...”
“Chắc là ngoài ý muốn, tớ bây giờ không sao, làm xong phẫu thuật rồi.”
“Còn làm phẫu thuật rồi? Đây là chuyện lớn! Hứa Như cậu đang ở đâu, tớ lập tức qua đó.”
Hứa Như nhíu mày, nhìn xung quanh, cô cũng không biết đây là bệnh viện nào.
Nếu không phải bây giờ còn đang truyền dịch, cô cũng phải cho rằng bản thân ở khu biệt thự nghỉ dưỡng rồi.
“Hứa Như?” Mãi không nghe thấy câu trả lời của Hứa Như, Lăng Diệu lại lo lắng.
“Đợi tớ xem thử.”
Hứa Như mở định vị, trực tiếp gửi định vị cho Lăng Diệu.
“Diệu Diệu, tớ thật sự không sao rồi, cậu không cần tới.”
“Đây là bệnh viện gì? Tớ sao chưa nghe qua?” Lăng Diệu lại nói.
Hứa Như lúc này mới nhìn, hình như, cô cũng chưa nghe qua.
“Tớ lập tức tới, cậu đợi tớ.”