Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 314: Chương 314: Chất vấn




Lúc Lương Thế Thành có giây lát thất thần, Hứa Như lập tức chạy về phía cửa, nhưng mắt thấy đã cầm được tay nắm, Lương Thế Thành lại hung hăng kéo cô về phía sau, Hứa Như xém chút ngã ngửa.

Cô dựa vào tường, nhìn người đàn ông gần như điên cuồng trước mắt.

“Ha, nếu không có cô, người giáo sư Bạch nhận chắc chắn là tôi, Hứa Như, ngày mai là lễ khai giảng, tôi nhớ cô sẽ phải đại diện sinh viên mới phát biểu, cô nói nếu cô vắng mặt, các giáo sư sẽ nhìn cô thế nào…”

Lương Thế Thành cười lạnh, tay cầm dây thừng vội vàng trói cánh tay Hứa Như, cô lập tức giơ chân đạp về phía Lương Thế Thành, anh ta sớm đã chuẩn bị, lập tức lùi đi.

Trói Hứa Như lên ghế, anh ta tức giận híp mắt: “Cô cũng đừng trách tôi, ai kêu cô được giáo sư Bạch nhận, ngày mai tôi sẽ thay mặt cô làm đại diện sinh viên mới phát biểu.”

“Anh lúc nào thì thả tôi ra?” Hứa Như bình tĩnh hỏi, nhìn xung quanh, cô bây giờ dường như không có cơ hội trốn ra ngoài.

“Để xem tâm trạng tôi.”

“Nếu tôi có thể ra ngoài, tôi nhất định sẽ tố cáo chuyện này với chỗ giáo sư.” Sắc mặt Hứa Như ngày càng trầm.

Nghe vậy, Lương Thế Thành không chút nào hoảng loạn, ngược lại cười cười: “Vậy cô xem xem, ai sẽ tin lời nói linh tinh của cô.”

Dứt lời, Lương Thế Thành đặt túi của Hứa Như vào trong góc, lúc rời đi khóa cửa lại.

Tia sáng trong phòng dụng cụ rất mờ ám, xung quanh thậm chí phủ đầy bụi, nơi này rõ ràng bỏ phế đã lâu.

Tay Hứa Như nhanh chóng linh hoạt cởi dây thừng, có được tự do, cô lập tức lục điện thoại trong túi ra.

Nhưng chỗ này…không có tín hiệu.

Cô tràn đầy thất bại.

Nơi này hoàn toàn đóng kín, ngày thường lại rất ít người qua lại, cô nên sớm phát hiện ra sự bất thường của Lương Thế Thành.

Cô không cam lòng đứng dậy, đi tới đập mạnh vào cửa: “Bên ngoài có ai không…có ai không…”

Nhưng giọng nói vẳng lại bên tai chỉ có giọng nói của chính cô.



Lúc Lăng Diệu quay về ký túc xá đã gần sáng hôm sau rồi, thấy Hứa Như vẫn chưa quay về, cô ấy nhíu mày.

Đám người bọn họ sau đó đi hát, Hứa Như hình như ở lại nhà hàng với một bạn học khác.

Sao cô còn chưa về?

Mặc dù cô ấy chả thích gì Hứa Như, nhưng nghĩ tới cô rất có khả năng sẽ là chị dâu tương lai của mình, rốt cuộc vẫn là lo lắng.

Nhưng cô ấy không có số điện thoại của Hứa Như, chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai.

“Em nói chi tiết chuyện tối nay với anh, anh lập tức tới.” Lăng Thuần còn tăng ca ở công ty, lập tức bỏ lại việc công chạy tới.

Muộn như vậy rồi, Lăng Diệu cũng không dám ra ngoài một mình, chỉ có thể ở lại tòa nhà ký túc đợi anh trai.

Lăng Thuần cả đường đều gọi điện thoại cho Hứa Như, nhưng đều không cách nào kết nối.

U ám nơi đáy mắt lan rộng, lộ trình vốn cần nửa giờ anh lại đến đại học Lâm Hải trong mười phút.

“Các em ăn cơm ở đâu?” Lăng Thuần vừa xuống xe, trên mặt đã không che giấu được lo lắng.

“Ở nhà hàng Trung Hoa cửa Bắc.”

Hai người đi tới, bây giờ đã gần sáng rồi, nhà hàng sớm đã không còn mở cửa nữa.

“Đi đến chỗ khác tìm thử trước.”

Chỉ là đã đi vài vòng trong sân trường rồi, vẫn không nhìn thấy Hứa Như.

Lăng Diệu gửi tin nhắn cho từng bạn học tụ họp tối qua, không bao lâu sau cuối cùng đã có người trả lời.

“Hôm qua Hứa Như cuối cùng ở cùng với Lương Thế Thành, mình đã nhờ bạn trong ký túc xá nam hỏi anh ta rồi.”

Lăng Thuần gật đầu, không tiếp tục tìm nữa, để Lăng Diệu quay về ký túc xem thử có thể đợi được Hứa Như quay về không.

Mà anh đi đến tòa nhà văn phòng, lợi dụng quan hệ lấy ra camera từng phương hướng trong trường từ tối qua đến sáng nay.

Nhưng tối qua, camera ở nửa khu vực trong trường đều xuất hiện vấn đề, màn hình mơ hồ không rõ ràng.

“Ồ, ngọn gió nào thổi Lăng tổng tới đây vậy?”

Diệp Kinh bước vào cửa.

“Có sinh viên mất tích, tôi đang điều tra.” Lăng Thuần trầm giọng nói.

“Anh không có quyền này, để tôi đến xem thử đi.” Diệp Kinh nói.

Lăng Thuần trước đây đầu tư xây dựng một tòa nhà ở đại học Lâm Hải, Diệp Kinh đã rất lâu không thấy anh ta quay lại.

“Sinh viên tên gì?” Diệp Kinh hỏi.

“Hứa Như.”

Nghe vậy, động tác của Diệp Kinh khựng lại, trực tiếp tắt màn hình.

“Không cần tra nữa.”

Lăng Thuần trầm mặt: “Có ý gì?”

“Cô ta cũng sắp bị khai trừ rồi, chuyện của cô ta không liên quan tới trường chúng tôi.”

Lăng Thuần nhíu mày, vẫn không rõ ý trong lời nói của Diệp Kinh.

“Cô ấy là sinh viên mới năm nay.”

“Tôi đương nhiên biết, nhưng phẩm hạnh của cô ta không đàng hoàng, đại học Lâm Hải chúng tôi không cần sinh viên như vậy!” Diệp Kinh trầm giọng nói.

“Nguyên nhân là gì?” Lăng Thuần căng thẳng hỏi.

“Đây là chuyện của trường chúng tôi, Lăng tổng, không liên quan tới anh.” Diệp Kinh không nói nhiều, anh ta bây giờ phải lập tức đi tìm hiệu trưởng.



Lý thị, Lý Thế Nhiên nhìn laptop.

Hiện tại website trường đại học Lâm Nam đã ra thông báo, bài kiểm tra của Hứa Như và một sinh viên cùng chuyên ngành Lý Minh lại giống nhau đến hơn tám mươi phần trăm, vì chuyện này, Hứa Như đang bị điều tra.

Anh dặn dò Cao Bân: “Điều tra rõ ràng chuyện này, hủy hết hành trình hôm nay.”

Dứt lời, lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Đến đại học Lâm Hải, Lý Thế Nhiên trực tiếp vào tòa nhà văn phòng.

Diệp Kinh vừa ra khỏi cửa.

Nhìn thấy Lý Thế Nhiên, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Anh tới làm gì!”

Lý Thế Nhiên không để ý anh ta, trực tiếp lên phòng hiệu trưởng.

Nhưng Diệp Kinh lại bước tới chặn anh lại: “Liên quan tới chuyện gian lận của Hứa Như, anh còn muốn giảo biện thay cô ta?”

Nghe vậy, con ngươi thâm thúy của Lý Thế Nhiên híp lại nguy hiểm: “Tôi thấy là anh đang giảo biện, cô ấy không gian lận, cũng tuyệt đối sẽ không gian lận!”

Diệp Kinh cười: “Lý Thế Nhiên, lời nói không thể nói chắc chắn như vậy, lần này chứng cứ xác thực.”

Trong phòng làm việc, Bạch Sơn ngồi trên sofa, trước mặt là bài kiểm tra của Hứa Như và Lý Minh.

Thấy Lý Thế Nhiên tới, ông ta không ngoài ý muốn.

“Giáo sư.”

“Ngồi đi, vừa nãy Diệp Kinh cầm bài kiểm tra tới nói với tôi chuyện gian lận của Hứa Như, quả thực, đáp án của hai người họ căn bản là giống nhau.”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, cầm bài kiểm tra lên, sắc mặt dần trầm xuống.

Đồng thời, Bạch Sơn cũng nói với Lý Thế Nhiên, có giáo viên giám sát phản ánh, Hứa Như quả thực vào ngày thi có chút khác thường.

Lúc thời gian sắp kết thúc, cô bỗng nhiên phát ra tiếng cười.

Trường hợp thi cử nghiêm túc như vậy, hành vi này của cô biểu hiện có chút kỳ quái, khiến người ta nghi ngờ.

“Nếu chuyện là thật, tôi cũng không bảo vệ được cô ấy.” Bạch Sơn trầm giọng nói.

“Giáo sư, tôi tin nhân phẩm của Hứa Như, cô ấy sẽ không làm ra chuyện gian lận.”

Tôi đương nhiên cũng tin vào đứa bé này, nhưng vừa rồi hiệu trưởng đã mở cuộc họp, tạm thời xóa bỏ tư cách nhập học của Hứa Như, cho tới khi chuyện này điều tra rõ ràng, thời gian chỉ có một tuần.”

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, Lý Thế Nhiên bấm số điện thoại Hứa Như, lại luôn không cách nào kết nối.

Lúc này, mấy sinh viên bên cạnh đi qua, tiếng trò chuyện truyền tới.

“Vừa nãy bên sân thể dục thật quỷ dị, phòng dụng cụ đó không phải đã chuẩn bị tháo dỡ rồi sao, mình lại nghe thấy vài thanh âm kỳ quái…”

“Sao mình cảm thấy hình như là giọng phụ nữ, nhưng chỗ đó sẽ không có người vào, cậu nói có cần nói với hiệu trưởng không?”

“Cậu nói mình rất sợ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.