Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 405: Chương 405: Chỉ cần cô thích, tôi sẽ phối hợp




Khi Hứa Như tỉnh lại đã là trưa hôm sau, hôm nay không có tiết học, thế nên tối qua cô mới làm bừa như thế.

Thế nhưng, sau khi tỉnh rượu, đầu cô rất đau.

Mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.

Hứa Như ngây người, không phải cô ở cùng Lăng Diệu sao?

Đây là đâu…

Trong lúc thất thần, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, Lăng Thuần gõ cửa rồi đi vào.

Hứa Như nhìn người đàn ông mặc quần đen áo màu đen, Lăng Thuần?

“Tối qua em uống say.” Lăng Thuần nói.

“Em biết… Nhưng sao em lại ở đây…” Hứa Như buồn bực vò đầu.

Cô vô thức cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, rồi mới thở phào.

Lăng Thuần nhíu mày, đi vào phòng: “Em uống say, anh chỉ có thể đưa em về chung cư của anh.”

Anh ta từng bước lại gần, hơi cúi người, kéo theo đó còn có khí chất đáng sợ trên người anh ta.

Hứa Như lập tức cả người căng cứng.

“Xin lỗi, tối qua làm phiền anh rồi.” Nói xong cô liền xuống giường.

Nhưng Lăng Thuần đã ngồi xổm xuống trước, đi giày giúp cô.

Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào da cô, Hứa Như hơi run lên, lập tức rút chân lại.

“Tự em làm được.” Nói rồi, cô cầm lấy dép lê trong tay Lăng Thuần.

Tay Lăng Thuần cứng lại, dường như hơi không vui, tiếp đó bỗng giữ lấy cổ tay Hứa Như, hơi đẩy ra, Hứa Như lùi về sau nằm xuống, còn anh ta ép người lên.

Cảm giác ép người ập tới, sắc mặt Hứa Như dần tái đi.

Cô nhìn rõ thấy vẻ nguy hiểm trong mắt Lăng Thuần.

“Lăng Thuần!” Cô tức giận, sầm mặt lại.

Lăng Thuần căn bản không hề động đậy, bóp cằm cô, giọng hơi lạnh đi: “Hứa Như, kháng cự anh đến thế sao?”

Hứa Như cắn môi, Lăng Thuần lúc này khiến cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Cô chỉ muốn cách anh ta thật xa.

Cô ra sức đẩy anh ta, trầm giọng nói: “Đúng, em kháng cự anh, anh đừng qua đây nữa!”

Sự hoảng hốt và sợ hãi trong mắt Hứa Như khiến Lăng Thuần hơi tỉnh táo lại.

Híp mắt lại, anh ta hít thở sâu, khống chế cảm xúc của mình.

Vẻ thất vọng xẹt qua đáy mắt, anh ta làm gì đây chứ…

Đứng thẳng người dậy, anh ta khẽ nói: “Xin lỗi.”

“Em phải đi đây.” Hứa Như đã rất mâu thuẫn về anh ta.

Đã không phải là lần đầu nữa.

Lăng Thuần nhanh chóng đuổi theo Hứa Như, thấy cô muốn rời đi, anh ta đứa phía sau cô, nói: “Anh đưa em về.”

“Không cần phiền anh Lăng!” Nói xong, cô liền mở cửa.

Nhưng ở đây dùng khóa vân tay, mở cửa cần quét dấu vân tay.

Hứa Như thử đặt tay mình lên, không hề có phản ứng gì.

Thế nên, cô chỉ có thể nhìn về phía Lăng Thuần.

“Làm phiền anh Lăng mở cửa!’

“Để anh đưa em về, anh liền mở cửa cho em.”

Hứa Như cắn môi, hiển nhiên rất không vừa ý.

Thế nhưng, không còn cách nào khác!

Cô tức giận nói: “Được.”

Lúc này Lăng Thuần mới cong khóe môi, mở cửa ra, Hứa Như gần như là chạy ra ngoài, Lăng Thuần ở bên cạnh, Hứa Như liên tục duy trì ở cách anh ta khoảng hơn 1m.

Đến dưới tòa ký túc xá, ánh mắt của Lăng Thuần nhìn cô đầy vẻ nặng nề.

Hứa Như đẩy cửa xuống xe, nhưng cửa vẫn đang khóa.

Cô không vui nhìn Lăng Thuần ở bên cạnh, bờ môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên: “Lý Thế Nhiên sắp kết hôn rồi, thế nên tối qua em mới chuốc say bản thân?”

Nghe thế, Hứa Như cứng người.

Nghe thấy tên của Lý Thế Nhiên, cô vẫn luôn khó mà bình tĩnh được.

Hồi lâu mới thờ ơ nói: “Ai bảo là vì anh ấy chứ?”

“Anh tưởng là hai người yêu nhau.” Lăng Thuần nói.

Khoảng thời gian trước, Lăng Diệu nói với anh ta, Hứa Như và Lý Thế Nhiên lại ở bên nhau.

Thậm chí anh ta đã chấp nhận sự thật này.

Nhưng không ngờ, bây giờ lại đồn thổi Lý Thế Nhiên sắp kết hôn cùng Chu Nhiễm.

“Em bị đá rồi.” Hứa Như lẩm bẩm.

Giọng điệu của cô không thể giấu nổi sự chán chường và đau lòng, nhưng sắc mặt vẫn rất bình thản.

“Hứa Như.”

“Em có thể xuống xe chưa?” Hứa Như điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Cảm xúc bi thương vừa lộ ra, dường như chỉ là ảo giác.

Ánh mắt Lăng Thuần tối lại, mở cửa ra.

Nhìn Hứa Như rời đi, anh ta nắm lấy bánh lái, vẻ nóng bỏng dần dần tràn đầy ánh mắt.

Về đến ký túc, Lăng Diệu đang làm bài tập, thấy Hứa Như, nhất thời không nói gì.

Sắc mặt cô không hề tốt, thậm chí khi nhìn Lăng Diệu còn mang theo chút tức giận.

Tối qua… Vậy mà cô ta lại để Lăng Thuần đưa cô đi.

“Hứa Như, cậu giận sao?” Lăng Diệu thấp thỏm đi tới.

“Ừ.” Hứa Như đáp một tiếng, ngồi vào chỗ của mình.

“Anh tớ thật sự là rất thích cậu, cậu cho anh ấy một cơ hội đi…” Lăng Diệu nói rất nhỏ.

“Tớ và Lăng Thuần không hề có chút khả năng nào, Lăng Diệu, sau này cậu đừng thế nữa.”

Lăng Diệu nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.



Lý Thị.

Lý Thế Nhiên vừa tới, Chu Nhiễm đã chờ anh từ sớm.

Nhìn về phía Cao Bân, anh ta mặt mày vô tội.

Gần đây, cả thành phố đều là tin tức Lý Thế Nhiên sắp kết hôn với Chu Nhiễm, sợ là lễ tân cũng không dám ngăn bà Lý tương lai lại, thế nên mới để cho Chu Nhiễm đi tới.

“Thế Nhiên, em muốn trễ nải việc của anh nửa tiếng.” Chu Nhiễm tiến lên.

“Ừ.” Lý Thế Nhiên đáp, ngồi xuống sofa.

Chu Nhiễm lấy một tệp giấy tờ trong túi ra: “Em và mẹ đã bàn rồi, đám cưới của chúng ta sẽ định vào ngày mùng 7 tháng sau, thế nào?”

“Ừ, được.” Giọng điệu của Lý Thế Nhiên lạnh nhạt, không hề nhìn chỗ giấy tờ kia.

Sự thất vọng nơi đáy mắt Chu Nhiễm không thể nào giấu được, mặc dù đã sớm nghĩ tới thái độ của Lý Thế Nhiên sẽ lạnh nhạt như này, nhưng khi thật sự thấy thế, cô ta vẫn rất khó chịu.

Anh thật sự không để ý chút nào.

“Anh có ý kiến gì về đám cưới không? Em nghĩ chắc là anh sẽ không có thời gian chuẩn bị, giao hết cho em đi.”

“Cô quyết định là được.”

“Đây là vài khách sạn và trang viên mà em chọn, anh xem xem?”

Nghe thế, lúc này Lý Thế Nhiên mới ngước mắt khỏi đống giấy tờ: “Chu Nhiễm, chỉ cần cô thích, tôi sẽ phối hợp.”

“Anh không thể cho chút ý kiến sao?” Chu Nhiễm cắn môi.

Đây là đám cưới của hai người bọn họ, bây giờ một mình cô ta đã làm tất cả mọi chuyện, cảm giác giống như cô ta tự kết hôn với chính mình vậy.

“Tôi không có ý kiến.”

“Tôi phải họp, cô ở đây chờ đi, hoặc là tôi bảo tài xế đưa cô về.” Lý Thế Nhiên đã gấp giấy tờ lại, sắc mặt nghiêm túc mà lạnh lùng.

Cảm giác quanh người anh càng thêm đáng sợ, Chu Nhiễm liền không nói gì nữa.

Lý Thế nhiên đã đi khỏi trước mặt cô ta, văn phòng rộng lớn, chỉ có cô ta.

Ba tiếng sau, khi Lý Thế Nhiên quay lại, Chu Nhiễm cũng vừa khéo đi tới.

Vốn dĩ Cao Bân đang định báo cáo công việc, lập tức liền ngừng lại.

“Tôi ra ngoài trước.”

“Không cần.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn về phía Chu Nhiễm: “Cô Chu, tôi rất bận.”

“Em biết, em sợ anh quên ăn cơm nên mua bữa trưa cho anh, giờ em về đây.”

Chu Nhiễm đặt hộp cơm xuống, rồi xoay người đi vào thang máy.

Bên cạnh hộp cơm, tựa một phần kế hoạch đám cưới.

Rời khỏi Lý Thị, Chu Nhiễm nhìn đồng hồ, thông qua bồi dưỡng của bệnh viện sớm một chút, cô ta liền có thể đi làm chính thức sớm hơn một chút.

Hơn nữa, rất có khả năng có thể làm việc cùng Lý Thế Nhiên, nghĩ tới đây, sự mất mát vừa rồi đã sớm tan thành mây khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.