Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 162: Chương 162: Chuyện cần dốc sức lực




“Sao anh lại... ở trên giường của em...” Hứa Như tức giận mà chỉ tay vào anh.

Lý Thế Nhiên cong cong khóe môi mỏng: “Đóng cửa trước đi.”

Hứa Như lúc này mới phản ứng lại, lập tức khóa cửa lại, đem quần áo cho Lý Thế Nhiên.

Làm xong một loạt động tác này, cô quay lưng lại, nhưng nhịp tim rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.

“Bà Lý, cũng đâu phải là chưa thấy qua đâu, xấu hổ cái gì chứ? Hửm?” Lý Thế Nhiên xoay mặt cô lại, khóe môi mang theo ý cười ôn hòa.

Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ soi rọi vào, càng khiến cho ngũ quan của anh thêm sâu sắc động lòng người.

Hứa Như ngây ngốc, nhìn Lý Thế Nhiên mặc áo sơ mi, cài được một cái nút thì bãi công, nói với Hứa Như: “Cài lại giúp anh.”

Hứa Như cau mày, nhìn khuôn ngực đầy đặn của Lý Thế Nhiên đang gần trong gang tấc, thật là muốn nhéo một cái mà...

Quỷ sai ma khiến, cô thật sự đã cài nút giúp cho anh rồi, chỉ là mỗi một tấc da của anh đều tràn đầy cám dỗ, ánh mắt của Hứa Như ngừng lại trên cơ thể anh, mãi đến khi Lý Thế Nhiên nhắc nhở mới phát hiện cô đã cài sai nút rồi!

Chuyện ngu ngốc như vậy mà lại xảy ra trên người của cô!

Hứa Như bực bội, dứt khoác buông tay ra: “Không cài nữa.”

Lý Thế Nhiên túm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Ngoan, không được bỏ dở nửa chừng.”

Bây giờ Lý Thế Nhiên bất luận có nói gì thì nghe vào tai của Hứa Như cũng vô cùng trêu người.

Nhưng cô không thể thỏa hiệp, Hứa Như quay đầu qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.

Tiếng cười trầm thấp vang lên từ Lý Thế Nhiên ở đằng sau: “Đẹp không?”

Hứa Như giả vờ như không hiểu anh đang hỏi gì.

Khốn nạn...

Lúc hai người đi ra ngoài, Tống Mỹ đã bưng đồ ăn sáng lên rồi.

Nhưng Hứa Như sắp trễ giờ rồi, cô ăn vội vội vàng vàng, Lý Thế Nhiên đưa khăn giấy cho cô: “Đừng gấp, trễ giờ thì trễ giờ.”

Hứa Như hờn dỗi trừng anh, cô cũng không phải sếp, không điềm tĩnh được như Lý Thế Nhiên!

“Con gái, công việc của con bây giờ thế nào rồi? Trước đây mẹ xem tin tức mới biết Dược Phẩm Thiên Nhất đã thay ông chủ mới, con không có ảnh hưởng gì chứ?”

Nghe vậy, Hứa Như khựng lại, theo bản năng nhìn Lý Thế Nhiên một cái.

Đích thực là có ảnh hưởng, nếu không thì cũng không bị điều đến bên cạnh của Lý Thế Nhiên theo anh làm việc một tháng rồi.

“Bây giờ ổn định lại rồi, bây giờ con ở cùng một bộ phận với Lưu Thanh, chăm sóc lẫn nhau.” Hứa Như nói.

“Con bé đó mẹ cũng lâu chưa gặp rồi, trước đây rất thích đến ăn cơm, có rảnh thì con kêu Thanh Thanh tới chơi, mẹ nhớ nó rồi a.”

Hứa Như ừm ừm đáp, lúc ra khỏi cửa với Lý Thế Nhiên thì đã trễ hẳn nửa tiếng rồi.

Đến Dược Phẩm Thiên Nhất thì chắc chắn là phải trễ giờ rồi không còn nghi ngờ gì nữa.

“Lý Thế Nhiên, đều tại anh!” Hứa Như bất giác tức giận nói.

Cô đi trễ rồi thì tiền chuyên cần tháng này sẽ không còn nữa, cô vốn đã nợ tiền anh, bây giờ thì hay rồi, thật không biết đến khi nào thì mới trả hết được nữa.

“Ừm, tại anh, cho nên bà Lý muốn trừng phạt anh thế nào?” Ngữ khí của Lý Thế Nhiên vẫn dịu dàng, bàn tay vươn tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Như.

Cô giãy dụa không được, chỉ đành từ bỏ.

Cuối cùng cũng đến Dược Phẩm Thiên Nhất, Hứa Như vội vàng đẩy cửa xuống xe, nhưng bị Lý Thế Nhiên ôm lấy chiếc eo thon thả của mình lại.

Ngay lập tức, cô ngã vào trong lòng của anh.

Hứa Như còn chưa phản ứng lại thì Lý Thế Nhiên đã siết lấy chiếc cằm của cô, hôn lên môi thật sâu rồi mới buông Hứa Như ra.

“Anh!” Cô tức chết rồi, tên đàn ông này cứ như vậy miết...

Lý Thế Nhiên trầm giọng nói: “Tối nay anh sẽ về muộn một tý, lúc tan ca tài xế sẽ đến đón em, ngoan ngoãn về nhà.”

Anh năm lần bảy lượt căn dặn.

Hứa Như đáp một tiếng rồi vội vàng đi lên văn phòng, Lưu Thanh quan tâm mà hỏi: “Như, sức khỏe cậu vẫn ổn chứ?”

“Đã hạ sốt rồi, sau này Lý Thế Nhiên gọi cho cậu, cậu cũng đừng có nghe anh ta, hôm qua tớ đã không sao rồi.” Ngữ khí của Hứa Như có chút tức giận.

Anh ấy dựa vào đâu mà giúp cô quyết định tất cả mọi thứ chứ?

Lưu Thanh nhạy cảm mà phát giác ra cảm xúc của Hứa Như không được tốt lắm, cô liền sáp tới: “Như, cậu và bác sĩ Lý lại cãi nhau rồi hả?”

Hứa Như cau mày, cãi nhau?

Bây giờ cô rõ ràng là muốn ly hôn rồi...

Vào buổi trưa, chịu không nổi sự lải nhải của Lưu Thanh nữa, Hứa Như thổ lộ với cô: “Bây giờ tớ muốn ly hôn...”

“Cái gì?” Lưu Thanh đang uống trà chanh, đột nhiên bị lời nói này của Hứa Như làm sặc sụa, cô vỗ vỗ vai của Hứa Như: “Chuyện gì thế?”

Hứa Như nhìn xung quanh một vòng, thấy bên cạnh không có người mới ép giọng thấp xuống nói: “Cậu nói xem, bác sĩ Lý có khi nào là Gay không.”

Đây chính là chuyện mà cô đã suy nghĩ qua suy nghĩ lại gần đây, Lý Thế Nhiên từ khi bắt đầu đã nói sẽ không thích cô, nhưng lại không ly hôn với cô, vậy còn không phải là lấy mình để che đậy sao....

“Phụt!” Vẻ mặt Lưu Thanh kinh ngạc, cô nhìn Hứa Như, vẫn là một vẻ không dám tin.

“Không thể nào!” Lưu Thanh vỗ vào bàn đứng dậy.

Hứa Như hoảng loạn, lập tức kéo cô ngồi xuống, không thể để cho người ta nghe thấy a!

“Như, có phải cậu bị sốt đến hồ đồ luôn rồi không, hơn nữa đang yên đang lành cậu nói ly hôn gì chứ.” Lưu Thanh cả một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

“Nhưng cậu nghĩ đi, bác sĩ Lý đã nói không thích tớ, nhưng lại không chịu ly hôn với tớ, vậy chỉ có thể là vì để che đậy chân tướng anh ta là Gay thôi, nếu không thì sao anh ta lại không tìm người phụ nữ mình thích để kết hôn chứ?” Hứa Như phân tích rành mạch rõ ràng.

Lưu Thanh híp mắt lại, hình như...cũng có lý.

Nhưng mà, cô vẫn không tin đâu!

“Nhưng mà không phải cậu đã lăn lộn trên giường với bác sĩ Lý rồi sao?” Lưu Thanh cau mày hỏi.

“Công năng X của anh ta thì bình thường, chỉ là thiên hướng tình dục không bình thường thôi.” Hứa Như cau mày.

Lưu Thanh nhìn bộ dạng tức giận của Hứa Như, cô chống cằm, đôi con ngươi đen xoay vòng: “Hứa Như, tớ khẳng định bác sĩ Lý không phải Gay đâu, ban đầu hai người đã bàn bạc xong việc kết hôn rồi, sao cậu lại đề xuất ly hôn? Bác sĩ Lý không tốt sao? Tớ sắp hâm mộ cậu chết rồi.”

Hứa Như phiền não: “Tớ không muốn làm lỡ hạnh phúc nửa đời sau của bác sĩ Lý, nhưng bây giờ nghĩ, nếu anh ta đã là người như vậy, hình như cũng chỉ có kết hôn mới có thể giấu diếm được thôi.”

Ánh mắt mà Lưu Thanh nhìn cô hoàn toàn chính là đang nhìn kẻ đần, cô giận dỗi mà gõ vào đầu của Hứa Như: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa, nếu bác sĩ Lý và cậu đã lăn lộn trên giường rồi thì anh ta tuyệt đối chính là bình thường! Còn về ly hôn, Hứa Như à, ly hôn xong rồi cậu đi đâu tìm lại một người đàn ông cực phẩm như vậy đây?”

Cái này...hình như đã chọt trúng sự bi thương của cô rồi.

Trong một số chuyện nào đó cần dốc sức làm, quả thực là biến thái đến khiến người ta phải phẫn nộ, bề ngoài là bác sĩ Lý ôn hòa lạnh nhạt, nhưng trong xương cốt lại là một con sói không hơn không kém!

“Hửm? Biến thái? Biến thái thế nào! Mau nói tớ nghe xem!” Vẻ mặt Lưu Thanh hiếu kỳ mà truy hỏi.

Hứa Như trừng cô, khó mở miệng nói như vậy, cô nói không được.

“Không nói nữa, bây giờ tớ phải nghĩ xem làm sao để gom đủ 6 tỷ đồng, để cứu mình ra ngoài.” Hứa Như thở dài nói.

“6 tỷ? Cậu làm công cả đời cho Dược Phẩm Thiên Nhất chắc là còn có đó.” Lưu Thanh buông lời tàn nhẫn, sau khi hồi thần lại thì hỏi: “Sao cậu lại cần 6 tỷ thế? Cậu nợ tiền à?”

“Cái này là tớ nợ Lý Thế Nhiên, tớ muốn ly hôn, phải trả số tiền này.”

Lưu Thanh lại hung hăng gõ một cái lên đầu Hứa Như: “Nếu như hai người ly hôn, cậu chắc chắn sẽ được chia không ít tài sản của bác sĩ Lý, còn lo cái 6 tỷ này sao?”

Hứa Như cau mày: “Bọn tớ cũng không phải vợ chồng thật sự, tớ sẽ không chia tài sản của anh ta đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.