Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 288: Chương 288: Cô ấy xứng đôi với tôi




Lý Tú Tú không quan tâm ánh mắt xung quanh, cô ta châm chọc mỉa mai, Hứa Như quay đầu bước nhanh đi khỏi sảnh tiệc.

Nhưng sao Lý Tú Tú có thể bỏ qua cho cô, cô ta đẩy xe lăn đuổi theo.

“Hứa Như, con điếm này, cô đứng lại đó cho tôi!”

Cô ta cầm bình rượu bên cạnh ném về phía Hứa Như.

Hứa Như mím môi, dừng bước lại, cô thấy bình rượu bay về phía mình thì không hề hoảng loạn.

Sau đó cô lùi lại, bình rượu lướt qua cánh tay của cô, lập tức vỡ nát trên mặt đất.

“Lý Tú Tú!” Tống Dự lo lắng đuổi theo.

“Cô ồn ào đủ chưa, đừng để nhà họ Lý mất mặt.” Hứa Như lạnh lùng nói.

“Cô mới làm cho nhà họ Lý của chúng tôi mất mặt, cô có anh tôi còn chưa thỏa mãn sao? Cô cứ không an phận như thế?”

Xung quanh lập tức vang lên tiếng bàn tán, anh Lý Tú Tú là Lý Thế Nhiên, không ít người biết.

Mà vừa rồi Lâm Vy giới thiệu Hứa Như là con gái nhà họ Lâm.

Nửa tháng trước hôn lễ của Hứa Như và Lý Thế Nhiên không tính là khiêm tốn, vẫn có không ít người biết.

Mà có không ít giọng nói không vui vì Hứa Như và Lăng Thuần khiêu vũ với nhau.

“Thì ra là bà Lý, nhưng vừa rồi cô ấy và Lăng Thuần rất thân thiết.”

“Đúng vậy, xem ra sắp có chuyện vui nhà họ Lý rồi.”

“…”

“Tú Tú, có chuyện gì?” Lăng Diệu là nhân vật chính nhìn trò cười này thì nhíu mày.

“Diệu Diệu, người phụ nữ này bò lên giường anh tớ, hiện tại lại muốn quyến rũ anh trai cậu.”

“Lý Tú Tú, cô đừng đổi trắng thành đen.” Hứa Như trầm giọng nói.

Từ trước đến nay cô và Lăng Thuần luôn trong sạch.

“Tôi nói sai sao?” Lý Tú Tú vô tội nhìn cô.

Lăng Diệu nhìn về phía anh trai, anh ta không nói gì, sắc mặt nặng nề không biết suy nghĩ cái gì.

Nhưng Hứa Như là người nhà họ Lâm, cô ta cũng không thể đuổi cô đi.

“Cô nói sai rồi, tôi không quyến rũ Lăng Thuần, ở đây máy giám sát, cô có thể mở ra xem, tôi vẫn luôn trốn tránh anh Lăng, nhưng anh ta cứ thích gây chuyện.”

“Đừng nói bậy, sao chủ tịch Lăng lại coi trọng phụ nữ có chồng như cô chứ, không biết xấu hổ.”

“Nhưng cũng không nhìn xem vẻ đẹp của mình, cô xứng đôi với chủ tịch Lăng sao?”

Tiếng bàn tán xung quanh quát lớn Hứa Như.

Lúc này một dáng người cao lớn đi tới, đám người tự động tránh thành một đường đi.

“Tôi không biết Hứa Như có xứng với Lăng Thuần hay không, nhưng nếu cô ấy là bà Lý thì cô ấy xứng đôi với tôi.”

Giọng Lý Thế Nhiên truyền đến, Hứa Như ngước mắt lên, xa xa cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai mặc áo sơ mi trắng và quần đen.

Anh ôm eo Hứa Như, đứng bên cạnh cô trước mặt mọi người, đôi mắt đen sắc bén.

“Anh! Anh còn bảo vệ cô ta, lúc này em đã thấy, nhiều người ở đây cũng thấy cô ta và Lăng Thuần thân mật thế nào!” Lý Tú Tú phát điên lên.

“Thật sao? Theo tôi thì khiêu vũ cũng là một lễ nghi đối xử với người khác, tôi không cho rằng bà Lý và chủ tịch Lăng khiêu vũ có gì khác thường, nhưng hiện tại tôi muốn hỏi hình như chủ tịch Lăng ép buộc vợ tôi đúng không?”

Lý Thế Nhiên lạnh thấu xương nhìn Lăng Thuần.

Sắc mặt Lăng Thuần không hề thay đổi, cong môi mỏng nói: “Tôi thừa nhận mình luôn thưởng thức cô Hứa, cô ấy không biết khiêu vũ, tôi chỉ dạy cô ấy một chút.”

“Cô nói đúng không? Cô Hứa?” Lăng Thuần nheo mắt lại.

Ở nước B, trước sau là địa bàn nhà họ Lăng.

Hứa Như cũng không muốn gây chuyện, huống chi Lý Tú Tú ở đây, cô vốn không muốn kích thích cô ta.

“Em mệt rồi, chúng ta về đi.” Cô nhìn về phía Lý Thế Nhiên.

“Được.”

Lý Thế Nhiên nhìn về phía Tống Dự đứng phía sau Lý Tú Tú: “Đưa cô Lý trở về.”

Giọng nói đều đề nhưng Tống Dự nghe ra được anh đang tức giận.

“Tú Tú, cô đừng gây rối nữa.” Tống Dự đau đầu.

Sao lại trùng hợp như vậy, đúng lúc Hứa Như và Lý Thế Nhiên cũng ở nước B.

Nếu anh ta sớm biết thì sẽ không đồng ý cho Lý Tú Tú qua đây.

“Tôi không có, tôi chỉ không thích nhìn người phụ nữ kia, anh không thấy vừa rồi cô ta và Lăng Thuần thân thiết như thế nào sao?”

“Cô ấy và Lăng Thuần không có gì cả.” Tống Dự trầm mặt xuống.

Vừa rồi anh ta thấy rõ Lăng Thuần làm khó người khác.

“Sao anh cũng giúp đỡ cô ta, anh đi ra ngoài cho tôi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh.” Lý Tú Tú tức giận.

Lăng Diệu vội đi tới an ủi: “Tú Tú, đừng tức giận, hiện tại cũng đã khuya rồi, đêm nay cậu ngủ ở nhà họ Lăng đi.”

“Được, nhưng vừa rồi tớ xin lỗi, Diệu Diệu, hình như tớ đã gây chuyện.” Lý Tú Tú áy náy nói.

Cô ta cũng không muốn, nhưng cô ta thấy Hứa Như thì không khống chế được.

“Hình như cậu có địch ý với Hứa Như?” Lăng Diệu nghi ngờ hỏi.

“Tớ chán ghét cô ta.”



Trên đường rời khỏi sảnh tiệc, Hứa Như đeo giày cao gót đã sớm đau nhức, cô khom lưng cởi giày cao gót ra.

Lý Thế Nhiên cầm lấy giày của cô, nắm lấy bàn tay lạnh băng của cô.

Anh biết vừa rồi cô sợ hãi.

Lý Tú Tú đã từng suýt bóp chết cô, chuyện đó trở thành bóng ma trong lòng cô.

Cô dựa vào lòng Lý Thế Nhiên ôm chặt anh.

“Anh tin em sao?” Cô nỉ non.

Vừa rồi mỗi người đều chỉ trích cô, nhưng Lý Thế Nhiên chỉ vừa đến, từ đầu đến cuối anh đều tin tưởng cô.

“Anh nói rồi anh tin tưởng bà Lý, anh xin lỗi chuyện của Lý Tú Tú.” Anh trầm giọng nói.

“Hôm nay hình như cô ta đã kiếm chế cảm xúc không ít, không điên cuồng như thế.”

Hứa Như nhìn anh, cô không lo lắng cho mình, lo lắng Lý Tú Tú phát điên trong bữa tiệc, tạo thành cục diện không thể cứu vãn.

“Ừm, Tống Dự đã nói với anh, anh ta cảm thấy bệnh tình của Lý Tú Tú đã chuyển biến tốt đẹp mới đưa nó ra ngoài.”

“Nhưng em và Lăng Thuần khiêu vũ, anh rất ghen tỵ.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên trầm thấp.

Cho dù anh biết Hứa Như không cam tâm tình nguyện, nhưng trong lòng rất khó chịu.

“Ừ, anh cũng biết em không biết khiêu vũ, cũng không biết giẫm vào chân anh ta bao nhiêu, đừng nói là khiêu vũ, đối với Lăng Thuần phải nói là tra tấn.”

“Thật sao?”

Lý Thế Nhiên không hề giảm bớt tức giận.

“Phải…”

Hứa Như cụp mắt xuống, cô còn chưa phản ứng lại đây thì Lý Thế Nhiên đẩy thân hình mảnh mai lên tường, dáng người cao lớn của anh đến gần, nụ hôn bá đạo rơi xuống.

Hứa Như giãy giụa cũng vô ích, chỉ có thể đắm chìm vào đó.

Ở người khác nhìn Lý Thế Nhiên rất tao nhã, nhưng vào lúc này anh lại mạnh mẽ quá mức.

Đối diện sân phơi là cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy rõ cảnh này.

Lăng Thuần ngậm điếu thuốc trong miệng, khói trắng lượn lờ quanh tầm mắt anh ta.

Nhưng Hứa Như và Lý Thế Nhiên làm gì thì anh ta thấy rất rõ ràng.

Đáy mắt dần dần lạnh lẽo.

Lăng Diệu đẩy cửa vào nên cũng thấy được hình ảnh nóng bỏng kia.

“Anh, không lẽ anh thích Hứa Như?” Lăng Diệu nhíu mày.

“Ừ.” Lăng Thuần không phủ nhận.

“Đừng điên rồi, cô ấy là bà Lý.”

“Em cũng thấy phản ứng của Lý Tú Tú hôm này đấy, Hứa Như sẽ không ở nhà họ Lý được lâu đâu.” Lăng Thuần khẳng định nói.

“Nguyên nhân.”

Lăng Thuần cười cười: “Nguyên nhân là không phải cô ấy thì không được.”

“Anh cảm thấy mẹ sẽ đồng ý sao?”

“Có, cô ấy thích hợp làm bà Lăng hơn bất cứ ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.