Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 220: Chương 220: Cô báo đáp thế nào




Ngồi cạnh Lý Thế Nhiên còn có vài thạc sĩ y khoa, cũng đều thay nhau phát biểu quan điểm.

Mặt chủ nhiệm hướng dẫn sớm đã rất khó coi, muốn phản bác, nhưng hiệu trưởng và mấy đồng nghiệp đều có mặt, trong phòng học rất nhanh đã yên tĩnh lại.

Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng đi tới: “Hứa Như, khóa luận của em tôi đã xem rồi, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, thông qua không vấn đề.”

Hứa Như khựng lại một lát, còn chưa hồi thần.

Cách đám người đông đúc, cô nhìn Lý Thế Nhiên, anh đến lúc nào…

Lúc mấy giáo viên đặt câu hỏi lúc nãy cô đã biết, những người này rõ ràng sẽ không cho cô thông qua, đặc biệt là chủ nhiệm hướng dẫn, chỉ là cô không có hiềm khích gì với bà ta, tại sao bà ta lại nhắm vào cô như vậy?

Trong khóa luận của cô viết gì cô rất rõ ràng, nhưng cố ý bắt lỗi cô rõ ràng như vậy khiến cô rất không cam tâm.

Vẫn xảy ra việc nhắm vào như vậy.

“Các người cảm thấy thế nào?” Lúc này, hiệu trưởng nhìn mấy giáo viên khảo hạch vấn đáp.

“Hiệu trưởng, chúng tôi cũng cảm thấy khóa luận này rất tốt, là chúng tôi kiến thức nông cạn…”

Hiệu trưởng híp mắt, ánh mắt lướt một vòng trong phòng học, rơi trên người chủ nhiệm hướng dẫn.

“Chủ nhiệm Trần, cô không có thân phận khảo hạch, lại nhiều lần chất vấn bạn học vấn đáp, thế nào, là không tin giáo viên của Nam đại chúng tôi?”

Lời hiệu trưởng vừa nói ra, chủ nhiệm vấn đáp đã không nhịn được run rẩy, theo yêu cầu bình thường, bà ta quả thực là không tham gia khảo hạch.

Chỉ là bà ta tới rồi, giáo viên cho bà ta mặt mũi, hơn nửa sẽ nghe ý kiến của bà ta.

“Hiệu trưởng, tôi chỉ nêu lên ý kiến của mình.”

“Ý kiến của cô tôi đã nghe thấy rồi, nhưng mà, kiến thức của cô e là còn không bằng được với học sinh vấn đáp, tôi rất thất vọng.”

Bị phê bình như vậy trước mặt mọi người, mặt mũi chủ nhiệm hướng dẫn nào chịu được, lại ngại ở đây có không ít nhân vật lớn, không dám lên tiếng.

Hôm nay Diệp Nhã cũng tới, năm đó là bà tự mình hướng dẫn khóa luận của Hứa Như, nếu thật sự có nhiều vấn đề như vậy, bà cũng sớm đã chỉnh sửa rồi, không đến mức khiến Hứa Như không thể tốt nghiệp.

“Hiệu trưởng, chuyện vẫn cần điều tra rõ ràng.” Diệp Nhã mở miệng nói.

“Điều tra cái gì? Lần này là tôi sai, là tôi quá hà khắc.” Chủ nhiệm hướng dẫn cắt ngang lời bà.

“Hà khắc? Chuyện này liên quan tới danh dự của trường học chúng tôi, cô thế này không phải hà khắc, là cố ý.” Hiệu trưởng lạnh lùng nói: “Mấy người các cô, đều theo tôi tới văn phòng.”

Không bao lâu, phòng học dần yên tĩnh lại, Hứa Như được thông báo thông qua vấn đáp.

Diệp Nhã đi tới: “Hứa Như, chuyện lần này nhờ anh Lý giúp em điều tra rõ ràng, năm năm trước là cô quá bất cẩn, nên giúp em làm sáng tỏ, xin lỗi.”

Hứa Như cười cười, năm đó nếu những người đó thật sự muốn hại cô, cho dù Diệp Nhã giải thích giúp cô, e là kết quả cũng không như ý.

“Là em nên cảm ơn cô, bây giờ cô còn bằng lòng quay lại giúp em.”

“Em năm đó thiên phú thật sự không tệ, em nên học y.” Diệp Nhã khuyên.

Bà không biết Hứa Như bây giờ làm gì, nhưng không có bằng tốt nghiệp, e là cô không có cách nào làm công việc chuyên môn.

Hứa Như cười cười, con đường này đại khái vẫn còn rất dài.

Lý Thế Nhiên vẫn ngồi ở vị trí phía sau, không ít sinh viên biết Lý Thế Nhiên tới, ùn ùn vây quanh anh hỏi các vấn đề chuyên nghiệp.

Anh là đổng sự trường học, cũng là giáo sư khoa thần kinh có tiếng Nam Thành, giới y học không ai không biết tên anh.

“Xin lỗi, đã muộn rồi, mọi người cũng sớm chút quay về.” Lý Thế Nhiên vừa nói, từ trong đám người đi về phía Hứa Như.

Hứa Như nhìn người đàn ông áo trắng quần đen, diện mạo anh tuấn, khí chất ưu nhã tôn quý, ở trong đám người như vậy, anh lại xuất chúng như thế, khiến người ta không thể dời ánh mắt.

Kéo tay cô, Lý Thế Nhiên dẫn cô ra ngoài.

Hứa Như còn đang sững sờ, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Sao anh lại cùng tới với hiệu trưởng?”

“Đại học Nam Thành đang điều tra chuyện giáo viên hối lộ, anh đến cung cấp chứng cứ cho hiệu trưởng, vừa khéo đi qua.” Giọng Lý Thế Nhiên đạm mạc.

“Hối lộ? Là chuyện gì?”

“Năm năm trước, khóa luận của em bị tráo đổi, không thoát được liên quan tới chủ nhiệm hướng dẫn, anh lần theo manh mối của em điều tra, bà ta là người nhà họ Tần.”

“Tần Nhi…” Hứa Như thì thào, sớm đã đoán được rồi, nhưng thật sự xác nhận là cô ta, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

“Chuyện này sau khi tra rõ trường học sẽ báo cảnh sát, em an tâm chuẩn bị thi, không cần nghĩ tới những chuyện khác.” Lý Thế Nhiên an ủi ôm cô.

Hứa Như đương nhiên an tâm, vì Lý Thế Nhiên đã giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện.

Những điều anh làm vì cô, cô làm sao báo đáp?

Hứa Như nhìn người đàn ông bên cạnh, im lặng không nói.

“Hử?” Lý Thế Nhiên liếc nhìn cô.

“Lý Thế Nhiên, em thiếu anh ngày càng nhiều rồi.” Hứa Như thấp giọng nói.

Nhưng cô có thể làm gì cho anh chứ?

“Em là bà Lý, giữa chúng ta không có ai thiếu ai, chuyện của em chính là chuyện của anh.” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh đi.

Anh biết Hứa Như áy náy, nhưng anh không muốn cô có tâm trạng như vậy.

“Ưm, nhưng em muốn báo đáp anh.” Như vậy, trong lòng cô mới cân bằng một chút.

Lý Thế Nhiên nhướn mày, ngón tay dài nhéo cằm cô, giọng khàn khàn: “Vậy thì vào lúc nào đó ra sức một chút.”

Hứa Như:??

Cô ngây ngốc, rất nhanh đã phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Lý Thế Nhiên, gò má đỏ bừng.

Cọ vào lòng anh, cô không nhịn được đánh anh: “Anh nói bậy gì đó!”

“Không phải nói bậy, là nói thật.”

Hứa Như cắn môi, bình thường ở phương diện đó, cô căn bản đều là bị Lý Thế Nhiên khống chế, sức lực của anh cường tráng, cô kiên trì không được bao lâu thì đã không được rồi, lại bị Lý Thế Nhiên ép phải thừa nhận.

Cô cũng xem ra rất ra sức rồi…



Chuyện đại học Nam Thành điều tra triệt để giáo viên hối lộ rất nhanh đã trở thành đầu đề, lần này số người dính líu không ít, trong trường ai ai cũng cảm thấy nguy cơ.

Mối quan hệ bà con của Tần Nhi và chủ nhiệm hướng dẫn Trần Di bị kéo ra ngoài ánh sáng, không bao lâu cũng bị dẫn tới sở cảnh sát nhận điều tra, ngoại trừ chuyện khóa luận của Hứa Như bị tráo đổi năm năm trước, còn có không ít sinh viên cũng ùn ùn báo cáo, trường học điều tra rõ quy mô lớn trước nay chưa từng có.

Nhà họ Kỳ.

Kỳ Chiến nhận được điện thoại của luật sư Tần Nhi, yêu cầu anh ta tới bảo lãnh.

Đến cục cảnh sát, ngoài cửa đã có không ít ký giả canh chừng, vệ sĩ tách đám người ra, Kỳ Chiến trầm mặt đi vào.

Chuyện của Hứa Như anh ta cũng phái người điều tra, chỉ là không nghĩ tới động tác của Lý Thế Nhiên lại nhanh hơn anh ta, thậm chí cuộc tra rõ lần này còn dính líu tới không ít người.

Tần Nhi được bảo lãnh ra ngoài, cô ta muốn đẩy tất cả tội danh cho Tần Di, nhưng chuyện này cần sự giúp đỡ của Kỷ Chiến.

Chỉ là sắc mặt anh ta cực lạnh, khiến người ta không dám đến gần.

Tần Nhi thấp thỏm đi tới: “Anh tới rồi.”

“Chuyện này, tôi sẽ không giúp cô.” Nhìn thấu suy nghĩ của Tần Nhi, giọng Kỳ Chiến không chút chập chùng.

“Chuyện của Hứa Như không phải do tôi sai khiến.” Tần Nhi chối bỏ.

“Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô?”

“Kỳ Chiến, anh là chồng tương lai của tôi.”

“Tôi sẽ đề nghị giải trừ hôn ước.” Kỳ Chiến vẫn luôn lạnh mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.