Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 366: Chương 366: Cũng phải cần anh có năng lực




“Như, vất vả cho con rồi.”

“Mẹ, hay là mẹ nghỉ ngơi trước đã, con vừa sắp xếp y tá trông rồi.” Hứa Như đứng lên.

“Mẹ chờ đứa nhỏ kia tỉnh lại rồi mới yên tâm, con về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lâm Vy lắc đầi Hứa Như gật đầu, Lý Thể Nhiên đã chờ cô ở bên ngoài.

“Tự em về là được.” Hứa Như nhíu mày.

“Bây giờ là 12 giờ đêm, xe buýt đã qua chuyến cuối, nếu bắt xe, em cảm thấy tôi có thể yên tâm sao?” Sắc mặt Lý Thế Nhiên rất lạnh.

“Lên xe.” Không cho Hứa Như suy nghĩ, anh kéo lấy cánh tay cô, đẩy cô vào ghế phụ lái.

Sau khi Lý Thế Nhiên lên xe, liền lập tức sán tới thắt dây an toàn cho Hứa Như.

Đầu ngón tay thon dài lướt qua da cô, Hứa Như hơi run lên, ngước mắt, môi bỗng chạm vào mặt Lý Thế Nhiên.

Cảm giác tê dại dần dần truyền tới, cô gần như cô tức lùi về sau, nhưng tay của anh lại anh hơn, giữ lấy gáy cô, hai người hôn nhau.

Hơi thở quen thuộc ập tới, cả người Hứa Như căng cứng, nhưng kỹ thuật của Lý Thế Nhiên rất tốt, rất nhanh liên khiến cô thoải mái hơn Anh quá hiểu cô, dễ dàng có thể khiến cô chìm đảm.

Hứa Như nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, hơi thở bị cướp đoạt, Lý Thế Nhiên hôn ngày càng sâu…

Cô gần như sắp không chịu được nữa, dẫn lòng, căn mạnh một cái.

Hai người nếm thấy vị máu tanh.

Lý Thế Nhiên không hề tức giận, lùi ra, ánh mắt vẫn nóng rực.

Chỉ là, hô hấp trở nên nặng nề hơn nhiều.

Hứa Như quá quen thuộc với dáng vẻ này của anh, tay lập tức chống lên ngực anh.

“Anh tránh ra…” Rõ ràng là quát lên, nhưng nói ra từ miệng Hứa Như lại trở nên rất dịu dàng.

Bờ môi mỏng của Lý Thế Nhiên hơi lộ ra ý cười, từ từ lùi lại, thắt dây an toàn cho cô *Vị rất ngon.”

“Lưu manh.”

Mùi vị của máu, đều mang theo hơi thở của Lý Thế Nhiên, không xóa đi được.

Trở lại trường, Hứa Như lập tức xuống Xe, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Lý Thế Nhiên nhíu mày, nhìn bóng lưng giống như bỏ chạy của cô, sắc mặt dân đen lại.

Xung quanh, dường như vẫn còn thoang thoảng mùi hương thuộc về Hứa Như, hồi lâu chưa tan.

Gây nghiện.

Hồi lâu, anh mới lái xe rời khỏi Đại học Lâm Hải.

Về tới Lý gia Uyển, người giúp việc đã sớm làm xong bữa tối, chỉ là Lý Tú Tú không ăn bữa nào.

“Tên khốn nạn kia thì sao?” Lý Tú Tú hỏi.

“Đang hôn mê.”

Nghe thế, Lý Tú Tú cười lạnh: “Đập anh ta không chết được!”

“Tú Tú, không cần bồi thêm mình vào, anh nói rồi, sẽ khiến anh ta gặp phải báo ứng.” Lý Thế Nhiên trâm giọng nói.

Đi tới, anh ôm Lý Tú Tú vào lòng.

Nỗi đau của cô ta, anh cũng có thể cảm nhận được.

Chỉ là, nếu Kỳ Chiến thật sự xảy ra chuyện, Lý Tú Tú cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

“Em biết, nhưng hôm nay, em thật sự là nhất thời xung động… Sao anh ta có thể cũng sống ở đây chứ?” Lý Tú Tú tức giận.

“Ừ, trước kia anh ta chuẩn bị kết hôn, nên mua nhà ở đây.”

Mặc dù Lý gia Uyển là sản nghiệp của Lý Thị, nhưng lúc đó Lý Thế Nhiên không hề biết rõ có ai mua nhà ở đây.

Vê sau cũng là thấy anh ta và Tân Nhi vào ở mới biết.

“Vậy mà còn có phụ nữ dám gả cho anh †a? Cũng phải, những điều xấu xa về anh ta không ai biết cả.”

“Tú Tú, những năm nay Kỳ Chiến cũng không sạch sẽ gì, anh đã thu thập được không ít chứng cứ, bây giờ Kỳ Thị đang ở thời gian nguy hiểm, nếu vừa khéo có người đầu tư, cũng chưa chắn là thủ đoạn bình thường, anh sẽ để anh ta không ra nổi.” Từng câu từng chữ của Lý Thế Nhiên đều cực kỳ lạnh lùng Ngày này, anh đợi đã rất lâu rồi.

Lý Tú Tú ôm lấy anh trai: “Anh, cảm ơn anh, em chỉ muốn một cái công đạo, chuyện năm đó, em muốn công khai.”

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày lại.

“Anh không đồng ý.”

“Đây là cách hủy hoại Kỳ Chiến tốt nhất, em muốn anh ta cả đời cũng không trở mình được” Lý Tú Tú hung ác nói.

“Anh sẽ không để em công khail” Lý Thế Nhiên mang giọng điệu không thể thương lượng.

“Không được, em đã lên kế hoạch xong tồi”

“Lý Tú Túi”

“Anh, anh tiếp tục làm chuyện anh muốn làm, em chỉ chí thêm một mồi lửa thôi.”

*Tú Tú.” Lý Thế Nhiên nhíu mày, ánh mắt không nỡ.

Nhưng Lý Tú Tú đã quyết tâm.

Hôm sau, Lý Thế Nhiên và Lý Tú Tú về nhà họ Lý.

Lý Thành đã biết chuyện của Lý Tú Tú.

Mặc dù tức giận, nhưng có thể hiểu được.

“Ông nội.”

“Đứa nhỏ này, ông cũng không nỡ măng cháu, nhưng cháu đã quá xung động!” Lý Thành trầm giọng nói.

“Xin lỗi” Thái độ của Lý Tú Tú lại rất thành khẩn.

Cô ta biết ông nội thương cô ta.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của Lý Hãng.

“Ông nội, ông thật sự là quá thiên vị.”

“Trong mắt ông, thật sự không có đứa cháu nội là cháu.” Giọng của Lý Hãng rất lạnh lùng.

“Ông bảo cháu về, không phải là để cháu chiếm Lý Thị làm của mình!” Thấy Lý Hãng, Lý Thành sa sâm mặt mày.

“Cháu cũng là người của nhà họ Lý, dựa vào cái gì mà cháu không được?” Lý Hãng híp mắt lại “Năng lực của cháu không băng Thế Nhiên.”

Lý Hằng ở thành phố € nhiều năm như thế, luôn phụ trách sản nghiệp ở nước ngoài, nhưng mãi vẫn không bật lên được.

Thành tích tụt dốc không phanh, thậm chí gần như không có hạng mục thành công.

Những điều này, Lý Thành đều biết cả.

Nhưng ông vấn dung túng nhiều năm như thế “Em trai chỉ là bác sĩ, liệu về làm ăn, cháu không cho răng nó có thể.”

Nghe vậy, Lý Thế Nhiên cúi đầu cười thành tiếng: “Lý Hãng, mặc dù tôi luôn cầm dao phẫu thuật, nhưng tiếp nhận Lý Thị hơn 1 năm, Lý Thị đã nhảy lên thành thương hiệu thuốc top 1 của Nam Thành, nếu là anh, anh có thể làm được không?”

1 năm trước, chẳng qua Lý Thị chỉ là một doanh nghiệp gần như không có danh tiếng, thị trường tập trung ở nước ngoài, nhưng gân đây, liên tục đưa ra thuốc mới, thậm chí còn dẫn tới chấn động thị trường, chiếm % thị trường cao, chèn ép không ít doanh nghiệp lão làng.”

Đây tuyệt đổi không phải là thành tích mà ai cũng làm được.

Sắc mặt Lý Hằng nhợt đi, nằm chặt tay thành quyền, lập tức không nói gì nữa.

Nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận Lý Thế Nhiên “Cháu ở lại Lý Thị, cháu là cổ đông, cháu có quyền này!” Lý Hằng nói.

Nhưng hiển nhiên Lý Thành không coi lời anh ta ra gì, lạnh lùng nói: “Ông là chủ tịch, sắp xếp nhân sự ông nói mới tính, hơn nữa, trong đại hội cổ đông, cháu đã bị bãi nhiệm, gần đây bên phía Bắc Phi có hạng mục, nếu cháu còn muốn ở lại Lý Thị, làm cho tốt hạng mục này đi.”

Nghe vậy, Lý Tú Tú không nhịn được mà cười thành tiếng.

Lý Hằng vốn được sống trong nhung lụa phải đi Bắc Phi, cảnh tượng này nghĩ mà cũng thấy sảng khoái Sắc mắt Lý Hãng sớm đã rất khó coi: “Ông nội!”

“Nếu cháu còn gọi ông một tiếng ông nội, thì nghe lời ông.”

“Cháu sẽ không đi.”

“Sản nghiệp nước ngoài, bây giờ ông cũng không yên tâm giao cho cháu.”

“Cái gì?”

“Tự mình nghĩ cho kỹ.”

Nói xong, Lý Thành khua tay, tỏ ra không muốn nói thêm nữa, đi lên tầng rất nhanh.

Gần đây Lý Thành ở Nam Thành, Lý Thế Nhiên và Lý Tú Tú liền về ở trong nhà tổ.

Lý Phàm đã sớm dọn đi, còn về Lý Hãng, cũng không có ai để ý anh ta.

Anh ta chản đường Lý Thể Nhiên rời đi.

“Năm đó cậu nói, sẽ không thừa kế Lý Thị.” Lý Hảng lạnh lùng nhìn anh ta “Tôi thừa kế chưa? Bây giờ quyền lực vẫn nằm trong tay ông nội.” Lý Thế Nhiên thờ ơ nói.

“Có thể thấy được, người thừa thế hợp ý ông nhất, là anh.”

“Lý Thế Nhiên, đừng quên chuyện trước kia cậu đã hứa với mẹ.” Lý Hãng nhắc nhở anh Lý Thế Nhiên cười lạnh: “Tôi nhớ, thế nhưng, cũng phải cần anh có năng lực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.