Anh tóm lấy sau gáy cô, rồi đè cô xuống, ánh mắt đen tuyền ẩn chứa nguy hiểm.
Hứa Như có chút hoảng loạn, ánh mắt như vậy... thật thân quen.
“Em mệt rồi, đi ngủ đây!” Hứa Như vội vàng quay lưng lại.
Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Lý Thế Nhiên được, anh chỉ cần động tay một chút thôi liền dễ dàng ôm cô vào lòng, ánh mắt hai người nhìn nhau.
“Lý Thế Nhiên..” Cô thấp giọng gọi tên anh, cố ngăn anh lại.
Âm thanh nhỏ nhẹ này khiến Lý Thế Nhiên sững người lại, rồi sau đó anh như một con sói hôn lấy Hứa Như, một đường đi xuống...
....
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng, toàn thân Hứa Như đau mỏi không thôi, buổi trưa cô có hẹn với Lưu Thanh, lúc cô tỉnh dậy, Lý Thế Nhiên đã không còn ở nằm cạnh.
Hôm nay là cuối tuần, anh không cần phải đến bệnh viện.
Cô xuống phòng khách dùng bữa sáng, ngay lúc này chuông điện thoại vang lên.
“Bà Lý, hôm nay anh phải tham gia hội nghị của khoa Thần kinh, buổi chiều mới về được”
“Em cũng có việc phải ra ngoài, có lẽ tối mới về” Cô với Lưu Thanh đã lâu rồi không gặp nhau, có lẽ sẽ có nhiều chuyện để nói đây.
“Buổi tối anh đón em nhé?”
“Ừm ừm, vậy để ý điện thoại của em nhé”
“Ừ hứ, hôn anh một cái nào” Người nào đó ra lệnh.
Gương mặt Hứa Như ửng hồng, người đàn ông này sao lại trở nên sến súa như vậy chứ...
Thấy Hứa Như im lặng không nói, giọng nói của Lý Thế Nhiên cũng trùng xuống: “Bà Lý, thế nào?”
Lý Thế Nhiên vừa dứt lời, trái tim của Hứa Như cũng mềm nhũn, “chụt” một tiếng.
“Ngoan, có gì thì gọi điện cho anh”
“Em biết rồi, anh cũng thế nhé”
Sau khi tắt máy, Hứa Như không kiềm chế được mà cong cong môi, gương mặt duy trì vẻ tươi tắn rạng ngỡ đi đến nhà Lưu Thanh.
Lưu Thanh sốt cao, nếu biết sớm thì tối qua Hứa Như đã sang đây, nhìn cặp nhiệt kế, sốt gần 40 độ!
“Chúng ta đến bệnh viện đi!” Hứa Như kéo cô dậy.
Lưu Thanh cau mày, lắc đầu: “Mình không đi, mình mua cao dán hạ sốt rồi, dán một chút sẽ đỡ thôi”
Hứa Như cảm thấy bất lực, không lay chuyển được Lưu Thanh, chỉ đành mua cho cô thuốc hạ sốt, sau đó nấu ít cháo.
“Như, cậu đến chỗ mình thế này, bác sĩ Lý không ghen sao?” Lưu Thanh làu bàu.
“Tất nhiên là cậu quan trọng hơn rồi” Hứa Như nói.
“Wow, cảm động chết mất! Như, sau này mình nhất định sẽ không trọng sắc khinh bạn, cậu là quan trọng nhất!” Lưu Thanh cười.
Người nhà Lưu Thanh đều không ở Nam Thành, từ trước đến giờ người ở bên cạnh cô ấy nhiều nhất chỉ có mỗi Hứa Như, hai người nương tựa lẫn nhau.
“Nói mình nghe trước đã, cậu với Hướng Hoằng sao rồi”? Hứa Như hỏi.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thanh khẽ nhăn lại, ngả người lên ghế sofa, buồn bực trả lời: “Thì đó, dù sao ở bên nhau cũng chẳng có tương lai”
Cô cũng không nghĩ đến bước đường đấy, nhưng, người đàn ông kia là Hướng Hoằng, nên cô chùn bước.
“Sao lần này lại bình tĩnh như thế?” Hứa Như cười.
Trước đây, quan niệm tình yêu của Lưu Thanh là tình yêu là số 1, không gì có thể ngăn cản được.
Hiện giờ nghe cô ấy nhắc đến hai chữ “tương lai”, Hứa Như vô cùng ngạc nhiên.
“Đại khái là, nghiêm túc rồi đi” Lưu Thanh nhắm mắt lại một cách cam chịu.
Hứa Như bưng cháo ra, ngồi xuống bên cạnh cô: “Hướng Hoằng cũng có không ít scandal tình ái”
“Vậy nên, anh ta chắc cũng chỉ định chơi bời chút thôi” Lưu Thanh thở dài.
“Chuyện gì cũng có ngoại lệ mà”
“Mình biết cậu là ngoại lệ của bác sĩ Lý rồi!” Lưu Thanh nháy mắt với cô.
Gò má Hứa Như ửng hồng, cô với Lý Thế Nhiên.... cũng không có tương lai.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Như hơi ngạc nhiên còn Lưu Thanh bỗng nhiên biến sắc.
Người biết cô ở chỗ này, chỉ có Hướng Hoằng.
Chẳng lẽ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Như, đừng!” Thấy Hứa Như định ra mở cửa, Lưu Thanh liền ngăn cô lại.