Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 397: Chương 397: Đừng gây phiền phức cho tôi




“Cho nên cô nói có người hãm hại cô sao?” Hiệu trưởng nheo mắt lại.

“Tôi nghĩ đúng là như vậy.”

“Thật là bậy bạ! Hứa Như, cô còn muốn cãi lại? Cô gây chuyện ở đại học Lâm Hải chúng tôi không phải một lần hai lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của trường học chúng tôi, phẩm chất của cô không quá tốt, tôi nghĩ cô nên tạm nghỉ học trước rồi suy nghĩ kỹ lại đi!” Hiệu trưởng vô cùng lạnh lùng nói.

Hứa Như sửng sốt, hiệu trưởng hoàn toàn định tội cô.

“Hiệu trưởng, mong ông hãy tin tưởng tôi, tôi vô tội trong chuyện này.”

“Vậy cô lấy chứng cứ ra.” Hiệu trưởng xụ mặt nói.

Hứa Như im lặng, một lúc lâu mới nói: “Mấy ngày nữa y tá nói chuyện với tôi lúc đó sẽ về nước, tôi muốn đối chất với cô ta.”

“Hứa Như, video giám sát đã chứng minh tất cả, cô chỉ muốn kéo dài thời gian!” Diệp Kình chất vấn nói.

“Tôi chỉ muốn chứng minh mình trong sạch.”

“Nói bậy.” Hiệu trưởng không vui nhíu mày nói.

Hứa Như nhìn thái độ của hai người thì hoàn hoàn hiểu rõ.

Ở chỗ này, cô không có cơ hội giải thích.

Nhưng cô vẫn không thể không làm gì.

“Hiệu trưởng, mong ông cho tôi một cơ hội, một tuần, tôi chỉ cần thời gian một tuần.”

“Được, tôi cho cô một tuần, đến lúc đó cô vẫn không có chứng cứ gì thì tôi sẽ cho cô nghỉ học.”

Sắc mặt Hứa Như trắng bệch, cô gật đầu: “Cảm ơn hiệu trưởng.”

Hứa Như rời đi, Diệp Kình nhìn hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, sao ông còn cho cô ta thời gian.”

“Không đâu, nếu tôi không cho cô ta một cơ hội nhỏ nào thì người bên ngoài sẽ nhìn trường học chúng ta thế nào, dù sao cô ta vẫn là người của đại học Lâm Hải, cần phải giữ mặt mũi với bên ngoài.”

“Nhưng...”

“Cô ta không làm được gì đâu.” Hiệu trưởng lạnh lùng nói.

Hứa Như rời khỏi văn phòng thì cả người buồn bã chán nản.

Cô không chắc có thể lấy được chứng cứ trong một tuần.

Nếu y tá kia không nói ra sự thật thì cô sẽ xong đời.

Cô ta là cơ hội duy nhất của cô.

Cô cần phải liên lạc với cô ta.

Cô nghĩ vậy thì lập tức gọi điện thoại cho Bạch Sơn nhưng lại chuyển tới hộp thư thoại.

Hứa Như khó hiểu, sau đó cô mới nhớ tới Bạch Sơn chưa trả lời tin nhắn của cô suốt một ngày!

Với năng suất làm việc bình thường của ông ta thì sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Hứa Như nhíu mày, lập tức đi tìm Lý Thế Nhiên.

Lý Thị.

Chạng vạng tối, Hứa Như đến đây nhưng lễ tân cản lại ở tầng một, cô lập tức gọi cho Lý Thế Nhiên.

Nhưng không có ai nghe máy, hiện tại Hứa Như rất lo lắng, cô dừng một chút rồi gọi cho Cao Bân.

Lý Thế Nhiên cũng không ở Lý Thị, Cao Bân nói địa chỉ nhà hàng cho cô, tối nay Lý Thế Nhiên phải gặp mặt với bên hợp tác.

Hứa Như do dự, những lúc này cô sẽ không quấy rầy anh.

Cô chỉ có thể chờ bên ngoài nhà hàng.

Trên đường đi, cô vẫn luôn thử liên lạc với giáo sư Bạch, nhưng vẫn không có kết quả.

Cao Bân đã báo hành trình của Hứa Như cho Lý Thế Nhiên, anh vội vàng kết thúc bữa tiệc, lúc anh rời đi thì đúng lúc Hứa Như đến nơi.

Cô nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì sắc mặt căng thẳng mới thoáng thả lỏng.

“Sao em lại vội vàng như thế?”

“Em... Em không liên lạc được với giáo sư Bạch, anh có thể tìm được ông ta không?”

“Ông ta họp ở nước ngoài, có lẽ ngày mai sẽ trở về.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.

“Em biết, nhưng đã lâu rồi ông ta không trả lời tin nhắn của em, em lo lắng...” Hứa Như luôn có linh cảm không tốt.

Giáo sư Bạch chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của cô trong thời gian dài như vậy.

Lý Thế Nhiên nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, anh an ủi ôm lấy Hứa Như, sau đó gọi điện thoại nói Cao Bân đi điều tra trước.

“Còn có y tá nói chuyện với em trước khi phẫu thuật, ngày mai cô ta có thể trở về sao?” Hứa Như hỏi.

Đoàn người này ra nước ngoài họp đã làm trễ không ít thời gian, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Mà hiệu trưởng cho cô thời gian cũng không nhiều.

“Nếu bọn họ vẫn không thể trở về, tôi đưa em đến nước C.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.

Hứa Như gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Buổi tối, Lý Thế Nhiên không đưa Hứa Như về trường học mà ở Lý gia Uyển.

Anh tự mình xuống bếp, Hứa Như ngồi trên sô pha, tầm mắt dừng lại ở bóng dáng cao lớn của Lý Thế Nhiên.

Sau một lúc lâu, cô chạy tới ôm chặt lấy anh từ phía sau.

“Nhớ tôi sao, hả?” Giọng trầm thấp của anh truyền đến.

“Nhớ, rất nhớ.” Hứa Như gật đầu.

Cho dù bây giờ cô ở bên cạnh Lý Thế Nhiên cũng không đủ.

Cô chỉ muốn lúc nào cũng dính ở trên người anh.

Đáy mắt Lý Thế Nhiên tràn đầy cưng chiều, quay đầu lại nhìn cô: “Ngoan, em đi ra ngoài chờ ăn cơm đi.”

“Anh quá bận rộn, bình thường để người làm nấu cơm đi.” Hứa Như cũng không muốn Lý Thế Nhiên vất vả như vậy.

Nhưng anh luôn tự nấu ăn.

“Tôi không thích trong nhà có người thứ ba.” Lý Thế Nhiên nói.

Bình thường ngoại trừ dọn dẹp thì người làm sẽ không xuất hiện.

“Em muốn giúp anh.” Hứa Như nói xong thì vén tay áo lên.

Lý Thế Nhiên cong môi mỏng: “Đừng gây phiền phức cho tôi.”

“Làm gì có, em thật sự muốn giúp đỡ.” Cô nói xong thì còn ra dáng đeo tạp dề lên.

Hai người làm việc rất có ăn ý, mặc dù Hứa Như là “Sát thủ phòng bếp”, nhưng Lý Thế Nhiên kiên nhẫn hướng dẫn cô, cuối cùng cũng làm được một món ăn ra trò.

Nhưng trong lòng cô vẫn luôn vướng bận rất nhiều chuyện, cho nên tâm trạng không thể thả lỏng vui vẻ.

Trong thư phòng, không bao lâu sau Cao Bân gọi tới, Lý Thế Nhiên nghe máy.

Đã có tin tức của Bạch Sơn, đoàn người ra nước ngoài họp gặp tai nạn xe, nhưng không biết vì sao tin tức bị phong tỏa.

Anh nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Điều tra cụ thể.”

Nếu tin tức bị phong tỏa, sợ là... Tai nạn xe kia không phải là ngoài ý muốn.

Hứa Như ở bên cạnh vẫn luôn thấp thỏm nhìn Lý Thế Nhiên.

Đến khi anh cúp máy, cô nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

“Giáo sư Bạch xảy ra tai nạn xe, ngày mai chúng ta đến nước C.”

Trong lòng Hứa Như trầm xuống, tai nạn xe...

“Giáo sư Bạch bị thương sao?”

“Không biết.”

Ngay cả anh cũng không điều tra rõ được, chỉ sợ tình huống bên kia không tốt lắm.

Sáng hôm sau, hai người nhanh chóng đến nước C.

Máy bay hạ cánh, Cao Bân đã sớm đến đây, lập tức báo cáo với Lý Thế Nhiên: “Tôi đã điều tra được bệnh viện các giáo sư đang ở, không có bị thương nặng, nhưng dựa theo bên bệnh viện thì cần phải ở lại quan sát một tuần.”

“Lập tức qua đó.”

Hứa Như cụp mặt, cô rất yên tĩnh, nhưng lòng bàn tay lạnh lẽo đã tiết lộ tâm trạng của cô, cô rất lo lắng.

Cách thời hạn hiệu trưởng cho cô thì chỉ còn năm ngày.

Nếu cô vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì mọi sự cố gắng của cô hoàn toàn uổng phí.

Cô nghĩ vậy thì trong lòng rất khó chịu.

Một cánh tay bên cạnh đột nhiên đưa qua, Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng.

“Mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng.”

Hứa Như im lặng, cô thấy chuyện này cũng không dễ dàng.

Hiện tại cũng không biết có phải y tá kia cố ý hãm hại cô hay không, nếu là như vậy thì chứng cứ duy nhất cũng không còn.

Kỳ Thị.

Kỳ Chiến họp xong thì trợ lý thấp thỏm chờ ở bên ngoài.

“Kỳ Tổng, Lý Thế Nhiên và cô Hứa đến nước C.”

“Cái gì? Vì sao cậu không cản lại cho tôi!” Kỳ Chiến nổi giận.

“Sao... Sao tôi có thể cản được...” Trợ lý khó xử.

“Ngu ngốc muốn chết, bên bệnh viện đã có người theo dõi chưa?”

“Có rồi, nhưng người của Lý Thế Nhiên cũng ở bên đó.”

“Đồ vô dụng!” Kỳ Chiến tức giận quát lớn: “Cậu kéo dài thời gian bên bệnh viện cho tôi, ít nhất một tuần sau mới có thể để bọn họ xuất viện!”

“Tôi biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.