Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 417: Chương 417: Dụng ý gì đây




Trong chiếc xe sang cách đó không xa, Lý Thế Nhiên ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh trên gương chiếu hậu.

“Lý tổng, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”

Cao Bân ngồi ở ghế lái không nhịn được mà mở miệng.

Nghe vậy, anh lúc này mới hờ hững thu ánh mắt lại.

Nhà họ Lâm.

Gần đây chuyện của Lâm Thị không ít, Hứa Như khi tới, còn có không ít cổ động của Lâm Thị cũng ở đây, gồm cả Lăng Thuần.

Hứa Như có chút không ăn nhập với trường hợp như này.

Lăng Thuần đi về phía cô: “Bà Lâm đang họp, bà ấy gần đây thân thể không được khỏe luôn không tới công ty, đều là ở nhà xử lý công việc.”

“Mẹ bị làm sao rồi?” Hứa Như lo lắng hỏi.

Cô là biết thân thể của Lâm Vy trước giờ đã không quá tốt rồi.

“Đều là bệnh cũ, bà ấy trước đấy sau khi xảy ra tai nạn xe thì thân thể luôn rất suy yếu, có thời gian em trở về thăm bà ấy nhiều hơn, bây giờ tên Kỳ Chiến đó đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ấy rồi, bên cạnh bà Lâm cũng không có người chăm sóc nữa.”

“Em sẽ.” Hứa Như gật đầu: “Mẹ khi nào mới làm việc xong.”

Lăng Thuần nhìn thời gian: “Sắp rồi.”

Hứa Như một mình đi dọa một lúc ở hoa viên, vô thức mở trang tin tức ra, muốn xem thử tình hình gần đây của Lý Thị.

Chỉ là không nhìn thấy Lý Thị, lại lượt thấy tin tức của Kỳ Chiến.

Gần đây có nhà đầu tư mới rót thêm vốn, Kỳ Thị chấn chỉnh lại chuỗi sản nghiệp, khí thế phát triển trước mắt rất mạnh, đang dần dần thoát khỏi tình cảnh khó khăn.

Hứa Như không có xem nữa, không muốn quan tâm tới chuyện của Kỳ Thị.

Lúc này, một cái bóng dài phủ xuống ở trước mặt, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Cô Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Sự không vui vụt qua đáy mắt của Hứa Như, ngước mắt, chạm vào ánh mắt của Lý Húc.

“Anh sao lại ở đây?”

“Bà Lâm mời tôi tới ăn cơm.”

Hứa Như nhíu mày, nhìn thời gian, sau đó đi về phía nhà chính.

Lý Húc thấy vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi của cô, ngón tay miết cằm, đôi mắt đen hơi nheo lại.

Lát sau, mới từ từ đi theo.

Lăng Thuần lại chặn anh ta ở ngoài cửa.

“Anh Lý, bà Lâm đang không được khỏe, tối nay sợ rằng không có thể tiếp đãi anh được rồi.”

“Bà Lâm là mẹ vợ tương lai của tôi, vậy tôi đi vào ở bên cô ấy, cũng không được sao?” Ngữ khí của Lý Húc rất cường thế.

Dứt lời, cũng không đợi Lăng Thuần tránh ra, mà đẩy anh ta ra.

Nhưng Lăng Thuần rõ ràng cũng rất cường thế, một ánh mắt liếc qua, hai vệ sĩ trông coi xung quanh liền lập tức đi tới, túm lấy cánh tay của Lý Húc.

Lý Húc nổi giận, nhấc chân tung ra cú đá.

Sắc mặt của Lăng Thuần từ đầu tới cuối đều sa sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn một màn này.

Lý Húc đâu phải là đối thủ của hai vệ sĩ, không lâu sau thì bị khống chế đưa ra khỏi nhà họ Lâm.

“Lăng Thuần, con mẹ anh...” Lý Húc mở miệng thì muốn mắng người.

...

Phòng sách.

Hứa Như gõ cửa đi vào.

Tuy đeo kính không tròng, sắc xanh ở trong mắt Lâm Vy lại không thể che đậy được.

Bà ta mệt mỏi day chân mày, nhìn thấy Hứa Như bước vào mới có chút tươi cười.

“Như.”

“Mẹ, hôm nay là cuối tuần, sao còn muốn làm việc.”

“Công việc quá nhiều rồi, cho dù là có Lăng Thuần, có thể chia sẻ thay mẹ nhưng cũng quá ít rồi.” Lâm Vy lắc đầu.

“Ngày mai con cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra, mẹ không thể từ chối con.” Hứa Như đanh mặt nói.

Sợ rằng cô nếu như hôm nay không tới, Lâm Vy đều không biết muốn làm việc tới khi nào nữa.

Lâm Vy mỉm cười, đưa ly trà cho Hứa Như: “Mẹ không sao cả, đừng nghe đưa trẻ Lăng Thuần đó linh tinh.”

“Có phải nói linh tinh không, ngày mai đi kiểm tra thử thì biết.” Hứa Như với vẻ không thể thương lượng.

“Được, đều nghe theo con.” Lâm Vy mỉm cười.

Lăng Thuần đích thân xuống bếp, tới tối, ba người ngồi ở trên bàn ăn.

Lâm Vy nghĩ tới: “Mẹ cũng gọi thằng bé Lý Húc đó tới, giờ này sao còn chưa tới?”

“Mẹ, con và anh ta không có khả năng đâu.” Hứa Như nhíu mày.

“Cũng không phải là nhất định phải ở bên nhau, con chỉ là quen thêm một người bạn thôi mà.”

Hứa Như nhíu mày, tâm trạng bỗng chốc mất hết rồi.

“Bà Lâm, vẫn là tùy theo trái tim của Hứa Như đi.” Lăng Thuần mở miệng đúng lúc.

Lâm Vy cụp mắt, bầu không khí lập tức có hơi ngượng ngập.

Sự nóng nảy của Hứa Như đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngược lại cũng không có để trong lòng.

Buổi ở lại, Lâm Vy bước vào phòng của cô.

“Như, mẹ không có muốn ép con.” Bà ta ngồi xuống, ngữ khí là sự cưng chiều.

“Con biết.”

“Mẹ chỉ là hy vọng con có thể đừng đem tâm tư đều đặt hết trên người Lý Thế Nhiên nữa, đi tiếp xúc thêm những người khác.”

“Mẹ, tâm tư hiện nay của con đều đặt trên chuyện học hành, những chuyện khác, sau này hẵng nói.”

...

Kỳ nghỉ Hứa Như ở lại nhà họ Lâm, Lăng Thuần gần đây xử lý công việc của nhà họ Lâm, cũng ở lại đây.

Bên phía Lý Thị phải cho câu trả lời rồi, Hứa Như ma xui quỷ khiến thế nào vậy mà đồng ý rồi.

Ngày mai bắt đầu, ngoài cuối tuần ra, mỗi ngày đều phải đến Lý Thị tham gia nghiên cứu.

Vốn tưởng không tránh khỏi sẽ đụng mặt với Lý Thế Nhiên, nhưng nửa tháng sau đó Hứa Như đều không có nhìn thấy anh, nghe đồng nghiệp bàn luận mới biết Lý Thế Nhiên đi công tác rồi.

Tâm tư của Hứa Như đều dồn vào trong nghiên cứu, gần như mỗi ngày đều tăng ca tới khuya, buổi tối trở về nhà họ Lâm mới ăn cơm.

Lăng Thuần bình thường cũng thường xuyên tăng ca, hai người khi chạm mặt liền cùng dùng bữa.

“Hứa Như, thay vì kỳ nghỉ ở Lý Thị, ngược lại không bằng tới Lâm Thị học tập.” Lăng Thuần đề nghị.

“Hạng mục ở Lý Thị em là luôn tham gia vào, em không muốn bỏ dở giữa chừng.” Hứa Như nhíu mày.

Lăng Thuần mím môi, hàn ý từ từ lan ra trong mắt.

“Em sau này, tóm lại là phải trở về Lâm Thị.”

Nghe vậy, sắc mặt của Hứa Như cứng đờ.

Con đường của cô, cô trước giờ chưa từng nghĩ sẽ là như vậy.

Ít nhất bây giờ trong kế hoạch của cô, sau này chắc vẫn định vào bệnh viện.

Cuối tuần, người phụ trách hạng phục nghiên cứu – Đỗ Nhân kêu Hứa Như cùng tham gia một cuộc họp.

Vốn dĩ Lý Thế Nhiên sẽ tham gia, nhưng anh không ở Nam Thành, cho nên bèn để Đỗ Nhân chủ trì.

“Giám đốc Đỗ, tôi hình như không quá thích hợp.” Hứa Như khó xử.

Cô cũng không phải là nhân viên chính thức của Lý Thị, cuộc họp như này không nên để cô tham gia.

“Bên cạnh tôi cũng không có một trợ lý, bình thường cô làm việc không tồi, sao hả, không muốn theo tôi làm việc?” Đỗ Nhân nhíu mày nhưng không có tức giận.

Cô ta tự nhiên biết sự lo ngại của Hứa Như, chỉ là cô ta bây giờ vừa lên chức chưa được bao lâu, bên cạnh cũng không có mấy người đáng tin.

“Đương nhiên không phải.” Hứa Như lập tức lắc đầu.

“Vậy thì được rồi, đi theo tôi đi.”

Hứa Như không ngờ cuộc họp này vậy mà là buổi công bố thuốc mới của Kỳ Thị.

Kỳ Thị vậy mà mời người của Lý Thị tham gia?

Hai công ty trước giờ là nước lửa khó dung hòa, Kỳ Chiến lại có dụng ý gì đây...

Trong lúc xuất thần, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.

Lý Hằng?

Hứa Như chớp chớp mắt, thấy anh ta dưới sự túm tụm của đoàn vệ sĩ đi vào phòng họp, cô nhớ... anh ta hình như phụ trách công việc làm ăn của Lý Thị ở bên phía Bắc Phi.

Mới ngắn ngủi trong thời gian một tháng, sao đã trở về rồi?

Cuộc họp rất nhanh đã bắt đầu, Hứa Như ngồi ở vị trí đằng sau, mà Lý Hằng... ngồi ở bên cạnh Kỳ Chiến trên bục...

Đỗ Nhân ở bên cạnh luôn làm ghi chép cuộc họp, xem thông tin kịp thời truyền về cho Lý Thị.

Hứa Như cũng đang giúp chỉnh sửa ghi chép, khoảnh khắc nghe thấy Lý Hằng gia nhập Kỳ Thị, đáy mắt không che giấu được sự kinh ngạc.

Lý Hằng... là người của Lý Thị!

Anh ta sao có thể làm như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.