“Hứa Như, tôi thích em, vì thế mới luôn để em bên người, ban đầu kết hôn với em, đúng là tôi chỉ muốn có một mối quan hệ vợ chồng, nhưng có một số chuyện không phải ai cũng khống chế được, đúng không nào?” Lý Thế Nhiên nóng bỏng nhìn cô.
Hứa Như đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Sau khi kết hôn, cô cũng đã yêu anh.
Mà bây giờ, cô xác định được, anh cũng có thứ tình cảm như vậy với cô.
Với cô thế là đủ.
Cô ôm chặt lấy Lý Thế Nhiên, lắng nghe nhịp tim của anh, trân trọng giây phút bình yên này.
“Về chuyện tái hôn, cho tới bây giờ anh vẫn rất nghiêm túc.” Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
“Ít nhất, cũng phải chờ sau khi em phẫu thuật xong đã.” Hứa Như nhìn anh.
Cô biết tỷ lệ phẫu thuật thành công thật ra không cao.
Nếu như có thể vượt qua ải này, cô nguyện ý ở bên người đàn ông này một lần nữa.
Đời người, gặp được người mình thích mà người đó cũng thích mình, là một chuyện rất khó khăn.
Cô muốn trân trọng điều này.
“Anh sẽ luôn chờ em.”
Đêm nay, hai người ôm nhau ngủ. Đến xế chiều ngày hôm sau, Hứa Như mới tỉnh dậy.
Lý Thế Nhiên vẫn nằm bên cạnh cô, cô mở mắt ra là thấy anh, so với trước đây mà nói thì việc này thật quá xa xỉ.
Cô mỉm cười, chủ động ôm lấy cánh tay anh, tựa vào ngực anh.
Chỉ là cảnh tượng này không kéo dài được lâu, một y tá gõ cửa phòng.
Hứa Như lập tức xấu hổ buông cánh tay Lý Thế Nhiên ra.
Khuôn mặt người đàn ông tràn ngập ý cười, đây là điều cô y tá chưa từng thấy trước đây.
Mặc dù bình thường Lý Thế Nhiên đối xử với mọi người khá ôn hòa, nhưng thực ra trên người anh luôn có một loại hào quang không ai dám đến gần.
“Bác sĩ Lý, có nên kiểm tra cho bệnh nhân bây giờ không?” Cô y tá nhắc nhở.
Lý Thế Nhiên gật đầu, đỡ Hứa Như dậy.
Bên cạnh là bữa trưa đã nguội ngắt, Lý Thế Nhiên bảo Cao Bân đi mua một phần mới.
Y tá đợi ở bên ngoài, Hứa Như nhíu mày nhìn bát cháo trắng trước mặt.
Cô không muốn ăn một chút nào.
“Hứa Như.” Lý Thế Nhiên hơi cau mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Hứa Như cắn môi, vẫn không nhúc nhích.
Từ nhỏ cô đã không thích ăn cháo trắng...
Đặc biệt không thích...
“Em không đói.”
“Tí nữa em còn phải đi khám, nhất định phải ăn.” Lý Thế Nhiên đến bên người cô, cầm bát cháo lên đút cho cô ăn.
Hứa Như vẫn kháng cự.
“Em thật sự không đói.”
Nhìn thấy cháo, cô thật sự không có cảm giác ngon miệng.
Mặc dù, người đàn ông trước mặt vô cùng vừa mắt.
“Nếu em không ăn, tôi chỉ có thể tiêm cho em.” Lý Thế Nhiên đứng lên, thật sự cầm kim tiêm đi tới.
Hứa Như trợn tròn mắt, so với tiêm thì ăn cháo có vẻ dễ tiếp nhận hơn chút!
Hứa Như rất không tình nguyện cầm bát cháo lên, trừng mắt với Lý Thế Nhiên.
Đáng ghét!
Người đàn ông hài lòng nhìn cô ngoan ngoãn cầm bát cháo lên, lúc này mới đặt kim tiêm sang một bên.
Nhưng vẫn để trong tầm mắt của Hứa Như.
Để cô có thể ăn nhanh hơn.
Nhưng mà, sao cháo lại có vị ngọt?
Hứa Như kinh ngạc nhìn Lý Thế Nhiên, thì anh mở miệng nói: “Không tệ lắm phải không?”
“Cũng được...”
Cô thích nhất là đồ ngọt.
“Ngon là được.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên đầy vẻ cưng chiều.
Hứa Như thật sự sắp say rồi...
Cô ăn đến là nhiệt tình, gần như ăn sạch bát cháo.
Lý Thế Nhiên mua cho cô cháo ngọt... cũng hiểu cô quá mà!
Khám xong một lượt thì trời đã tối, lúc quay lại phòng bệnh, cô không thấy Lý Thế Nhiên đâu. Truyện Mỹ Thực
Vì sao mới có mấy tiếng không gặp mà cô đã nhớ anh như vậy.
Hứa Như ơi Hứa Như... mày đúng là hết thuốc chữa!
Không lâu sau, Lâm Vy và Lăng Thuần tới thăm cô, bây giờ tâm trạng bà đã khá lên rất nhiều. Buổi tối Lăng Thuần ở lại, còn Lâm Vy về trước.
“Lăng Thuần, anh cũng về đi.” Hứa Như nhìn người đàn ông trước mặt nói.
“Mẹ em không yên tâm, bảo anh ở lại chăm sóc em.” Lăng Thuần ngồi xuống ghế sa lon.
Anh ta đương nhiên biết ở đây có Lý Thế Nhiên, Hứa Như không cần đến mình.
Nhưng anh ta vẫn lo lắng, sợ có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày nay Kỳ Thị xảy ra đại biến, còn có tin tức Kỳ Chiến đã bỏ trốn.
Anh ta sợ Kỳ Chiến sẽ đến chỗ Hứa Như.
Dẫu sao, con bài tốt nhất có thể uy hiếp được Lý Thế Nhiên chỉ có thể là Hứa Như.
Đáy mắt Lăng Thuần đầy vẻ lo lắng.
“Em ở đây thực sự không sao.” Lăng Thuần ở lại, cô cứ cảm thấy hơi kỳ quái.
Hơn nữa, cô chỉ muốn ở bên cạnh Lý Thế Nhiên.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Hứa Như, Lăng Thuần cũng không giận, dáng người cao lớn đứng lên: “Nếu em đã không muốn thấy anh, tốt hơn hết anh nên về thôi.”
Hứa Như không lên tiếng, cô hiểu rõ tâm ý của Lăng Thuần.
Nhưng không trả lời vẫn tốt hơn.
Ở bên ngoài, Lý Thế Nhiên đang bước vào, hai người đàn ông đối mặt nhau.
“Hứa Như giao lại cho anh.” Lăng Thuần nặng nề nói.
Lý Thế Nhiên gật đầu, giờ phút này, hai người cũng không đối nghịch nhau như trước kia.
“Coi chừng Kỳ Chiến, hiện tại tôi vẫn chưa tìm thấy anh ta.” Lăng Thuần nhắc nhở.
Lý Thế Nhiên cau mày, tung tích của Kỳ Chiến quả thực là mối nguy hiểm tiềm tàng.
“Đã phong tỏa cả thủ đô, anh ta không thoát được.”
Hứa Như xem tin tức mới biết Kỳ Chiến mất tích.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà Kỳ Thị đã rơi vào tình trạng khốn đốn.
Hứa Nhứ nhớ rõ ràng mới một tuần trước, Kỳ Thị còn tổ chức họp báo lớn, tuyên bố Lý Hằng chính thức gia nhập Kỳ Thị với tư cách phó tổng giám đốc.
Vậy mà chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi.
Hiện cổ phiếu của Kỳ Thị đã sớm rớt giá, các nhà đầu tư thương lượng với nhau tạm thời rút vốn. Về phần Kỳ Chiến, lẽ ra nên ở sở cảnh sát tiếp nhận điều tra thì giờ lại không rõ tung tích.
Kỳ Chiến đã sớm cắt đứt quan hệ với Lâm Vy, nên nhà họ Lâm sẽ không ra tay hỗ trợ nhà họ Kỳ.
Kỳ Chiến sản xuất thuốc trái phép, tất cả tội lỗi đều bị vạch trần, tất cả những biến cố này đủ để khiến anh ta không thể xoay mình.
Hứa Như nhíu mày một cái, trong lòng không khỏi nghĩ nhà họ Lý nhắm vào nhà họ Kỳ, liệu chuyện này có phải do Lý Thế Nhiên ra tay không?
Nếu như là anh làm... thì thật sự quá lợi hại.
Lúc cô đang thất thần, Lý Thế Nhiên đã tiến vào.
Thấy Hứa Như đang xem tin tức, anh nhíu mày một cái.
Hứa Như buột miệng hỏi anh: “Chuyện của Kỳ Thị có phải là anh làm không?”
“Có người đã nhanh hơn tôi một bước.” Lý Thế Nhiên đáp.
Hứa Như ngẩn người, không phải Lý Thế Nhiên...
“Nhưng, tôi sẽ nộp tất cả tiền án trước đây của anh ta cho cảnh sát, cả đời này anh ta đừng hòng thoát tội.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt Lý Thế Nhiên vô cùng tàn nhẫn.
Chính là hận đến thấu xương.
Hứa Như biết rõ.
Kỳ Chiến đã hủy hoại Lý Tú Tú, Lý Thế Nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Cũng đúng, anh ta đáng bị cho một bài học.” Hứa Như nhẹ giọng nói.
Nhưng khi nghĩ đến Lý Hằng, Hứa Như hỏi: “Em nhớ Lý Hằng mới nhận chức phó tổng giám đốc, có phải anh ta tính phản bội, giúp Kỳ Thị đối phó với Lý Thị đúng không?”
“Ừ, anh ta bị bắt rồi, lúc trước khi còn ở Lý Thị, anh ta đã cấu kết với Kỳ Chiến, tôi đã nắm được nhiều chứng cứ trong tay.”
Hứa Như kinh ngạc, thì ra Lý Thế Nhiên đã an bài từ trước.
“Anh ta... anh ta là anh ruột của anh đúng không?” Hứa Như hỏi.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên gật đầu.
Chỉ là gương mặt của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Hứa Như sững sờ, là anh ruột...
Sao giờ quan hệ của hai người họ lại thành ra thế này.