Sau khi băng bó vết thương, Lâm Vy lập tức trở về nhà họ Lâm nghỉ ngơi, Lăng Thuần đi cùng bà, Hứa Như trở lại phòng bệnh mới nhớ ra hình như đã lâu chưa thấy Lý Thế Nhiên.
Cô nhớ anh rồi.
Nhưng có lẽ anh đang bận rộn không ít việc, nghĩ tới đây, Hứa Như ăn cơm tối xong thì ở trong phòng bệnh giải lao.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, y tá đã đi vào nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lý Thế Nhiên.
Hứa Như theo bản năng gọi y tá đang định đi ra ngoài lại, “Bác sĩ Lý đang ở trong bệnh viện sao?”
“Ừm, cô muốn tìm anh ấy à?”
“Không, tôi hỏi một chút thôi.” Hứa Như hạ thấp đầu.
Y tá trở lại văn phòng, Lý Thế Nhiên đang giải quyết công việc của Lý Thị, nhưng thật ra cũng không bận rộn như vậy.
Dừng lại một chút, y tá mở miệng nói, “Bác sĩ Lý, hình như cô Hứa đang tìm anh.”
Nghe vậy, Lý Thế Nhiên ngước mắt lên, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
Chiều nay tâm trạng của anh vẫn không chuyển biến tốt hơn.
Cao Bân ở bên cạnh thấy rất rõ ràng.
Sợ là lại bởi vì Hứa Như rồi.
Hơn nữa, mấy ngày nay boss đều không ở trong văn phòng mà ở trong phòng bệnh của Hứa Như, ngày hôm nay đúng là quá kì lạ, tự nhiên lại làm việc trong văn phòng của mình.
“Cô ấy thế nào?” Lý Thế Nhiên hỏi.
“Không có gì, tất cả đều bình thường.”
“Ừ.”
Sau đó Lý Thế Nhiên tiếp tục xử lý công việc.
Y tá và Cao Bân đều bất ngờ...
Mãi cho đến đêm khuya, Hứa Như vẫn không thấy Lý Thế Nhiên đến, hay là đêm nay anh không tới...
Nghĩ tới đây, cảm giác mất mát kéo tới tràn ngập trời đất.
Hứa Như buồn bực nằm lì ở trên giường, một lát sau lại ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Thế Nhiên!
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Lý Thế Nhiên nhìn điện thoại đang rung lên, cũng không để ý tới.
Chỉ là điện thoại vẫn cứ reo, Hứa Như vẫn không từ bỏ.
Một lát sau, Lý Thế Nhiên mới cầm điện thoại lên, nhấc chân rời khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đến, cuối cùng Hứa Như mới để điện thoại xuống.
Bây giờ cô chắc chắn là Lý Thế Nhiên cố tình không nghe điện thoại!
Cô có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy anh, cơn tức giận đã lập tức nguôi đi không ít rồi.
“Không phải anh bận lắm à?” Hứa Như thấp thỏm nhìn anh.
Sắc mặt Lý Thế Nhiên hơi âm trầm.
Nhưng bây giờ đã ôn hòa hơn không ít.
“Ừ, rất bận.” Anh đi tới.
Thấy bữa tối bên cạnh Hứa Như chưa ăn được bao nhiêu, anh nhíu mày lại.
“Không thấy ngon miệng?” Anh hỏi.
Hứa Như mím môi, “Cũng được, no rồi.”
“Ừ, vậy thì nghỉ sớm chút đi.” Dứt lời, anh thu dọn đồ ăn giúp cô rồi định đi ra ngoài.
Hứa Như nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lý Thế Nhiên, bĩu môi không nói gì.
Chẳng lẽ anh tức rồi?
“Lý Thế Nhiên.” Cô hơi tức giận.
Sao vậy chứ!
Người đàn ông dừng chân lại, hít sâu, anh đi vứt đồ rồi quay trở lại.
Hứa Như không ngờ Lý Thế Nhiên lại đi về phía cô rồi trực tiếp ôm cô vào trong lồng ngực.
“Tôi ghen.” Anh trầm giọng nói.
Hứa Như bối rối, ghen?
Cô có làm gì đâu...
“Cái gì?”
“Không có gì.” Lý Thế Nhiên không nói tiếp.
Hứa Như tóm chặt cổ áo của anh, “Anh ăn giấm của ai rồi hả?”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên hiếm khi hiện lên mấy phần đỏ sẫm.
Hứa Như phát hiện ra, không nhịn được trầm thấp cười ra tiếng.
Cô nhớ lại chuyện ngày hôm nay, chẳng lẽ là Lăng Thuần?
Nhưng cô và Lăng Thuần cũng chỉ tiếp xúc bình thường thôi mà.
Cô khó hiểu nhìn Lý Thế Nhiên, đúng là anh đang khó chịu quay đầu đi.
“Không ghen.”
“Rõ ràng là có! Lý Thế Nhiên, anh nói mau!” Hứa Như nắm lấy cánh tay anh.
Lý Thế Nhiên lại lùi ra sau, cô không thể nắm được tay anh, nhưng lại nắm được cúc áo sơ mi của anh...
Ngay lập tức hai cái cúc áo rơi xuống mặt đất.
Chuyển tầm mắt lên phía trên, bắp thịt của người đàn ông như ẩn như hiện...
Khuôn mặt Hứa Như dần dần đỏ lên.
Tầm mắt càng không thể dời đi chỗ khác...
“Gấp gáp như vậy? Hả?” Giọng điệu trêu tức của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, một giây sau, Hứa Như đã bị anh đặt vào trong lồng ngực.
Gò má của cô dán vào trái tim đang nhảy lên của anh.
Nhiệt độ trên người anh truyền tới dường như muốn thiêu cháy cô.
Cô phục hồi tinh thần lại, muốn đẩy anh ra, nhưng Lý Thế Nhiên không cho cô cơ hội đó.
“Em không cố ý.” Cô giải thích.
“Ừ, là có ý.”
Hứa Như:...
Nhìn cúc áo rơi trên mặt đất, rồi lại ngước mắt lên, ánh mắt của người đàn ông làm cô nuốt một ngụm nước bọt.
Gò má lại đỏ hơn.
Cô cúi người xuống nhặt cúc áo lên, nhưng bây giờ không thể mặc chiếc áo sơ mi này nữa.
“Làm sao bây giờ...”
“Lát nữa Cao Bân sẽ mang áo sơ mi tới, nhưng bây giờ, cô Hứa định bồi thường chiếc áo sơ mi này thế nào đây.” Lý Thế Nhiên tới gần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đáy mắt lập loè ý cười.
Hứa Như có chút áy náy, cô cũng biết áo sơ mi của Lý Thế Nhiên đều khoảng 9 con số trở lên, tuy rằng nhà họ Lâm có tiền, nhưng bản thân cô không dành dụm được nhiều như vậy.
“Em sẽ cố gắng tiết kiệm tiền để trả lại cho anh.” Hứa Như nói với vẻ mặt thành thật.
Lý Thế Nhiên cau mày, đây không phải câu trả lời anh muốn nghe.
Anh kéo Hứa Như vào trong lồng ngực, nắm cằm của cô, ánh mắt của anh có hơi ép người.
Nhịp tim Hứa Như rối loạn.
“Lý Thế Nhiên.”
“Trả tiền? Tôi thiếu tiền sao?” Anh nhíu mày.
Hứa Như:...
Đương nhiên không thiếu!
“Vậy anh muốn như thế nào...” Hứa Như thấp giọng nói.
“Cởi áo của tôi, em nói xem nên làm gì?” Lý Thế Nhiên nheo mắt, ánh mắt giống như một con thú hoang nguy hiểm.
Hứa Như bối rối, cô đã quá quen thuộc với Lý Thế Nhiên như vậy.
Hiểu được suy nghĩ của anh, cô lập tức tránh khỏi anh.
“Anh đừng xằng bậy... Em vẫn còn là bệnh nhân đó!” Hứa Như trợn mắt với anh.
Lý Thế Nhiên lại ôm cô vào trong lồng ngực, cúi người xuống dán môi vào lỗ tai cô nói: “Ừ, tôi sẽ chờ em.”
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trong miệng Lý Thế Nhiên thốt ra lại nhiễm phải mùi vị khác.
A...
Hứa Như chỉ cảm thấy dường như cả người đã mềm nhũn.
Lỗ tai cũng đỏ lên.
Chỉ có thể đẩy Lý Thế Nhiên ra mới có thể ngồi thẳng người.
“Anh đừng nói bậy.”
Lý Thế Nhiên cưng chiều xoa đầu cô, không trêu cô nữa, phân phó Cao Bân đi mua áo, chưa được nửa tiếng đã đưa tới.
Anh thay áo ngay trước mặt Hứa Như.
Rõ ràng cô đã quay lưng về phía Lý Thế Nhiên, nhưng lại không nhịn được quay đầu lại nhìn không chớp mắt...
Càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này rất quyến rũ.
Lý Thế Nhiên là người đàn ông của cô.
Vừa nghĩ tới điều đó, Hứa Như không nhịn được mỉm cười.
“Chờ làm phẫu thuật xong, tôi là của em.” Lý Thế Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Như, đi đến gần nâng mặt cô lên rồi hạ một nụ hôn sâu xuống.
Hứa Như sa vào trong sự dịu dàng của anh.
Trước ngày phẫu thuật, tâm trạng Hứa Như vẫn luôn rất thả lỏng cuối cùng cũng khẩn trương.
Tuy rằng Lý Thế Nhiên bảo đảm cuộc phẫu thuật sẽ thành công, thế nhưng cô biết, tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này rất thấp.
Một khi xảy ra chuyện gì, thì cô thậm chí sẽ không thể tỉnh lại.
Cô cảm thấy sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Hứa Như đi ra ban công, ánh mặt trời chiếu vào, nhưng trong mắt cô là một vùng tăm tối.
Cô muốn tiếp tục sống, đây là suy nghĩ mãnh liệt nhất giờ phút này.
Cô muốn ở bên Lý Thế Nhiên như bây giờ, cô không muốn... Rời khỏi anh.
Không muốn mất anh nữa.