Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 318: Chương 318: Lắng lại




Diệp Kình giận tái mặt không vui, đi đến sân tập, ở làn xe bên ngoài đỗ một chiếc xe ô tô, Lý Thế Nhiên dựa vào cửa xe, nhìn Hứa Như làm bài thi.

Nhìn thấy Diệp Kình, trên mặt anh không có biểu cảm gì.

Diệp Kình nói: “Cô ta ở đại học Lâm Hải, sẽ luôn có người không buôn tha cho cô ta!”

“Một trong số đó, là ông sao?” Lý Thế Nhiên nhìn về phía Diệp Kình.

“Người tôi chán ghét chính là anh, về phần Hứa Như, nếu như cô ta thật sự gian lận, tôi đương nhiên không để cô ta ở lại!”

“Tôi tin cô ấy.”

“Sau này cô ta sẽ chỉ càng ngày càng có nhiều phiền phức!”

Lý Thế Nhiên nhíu mày, anh đương nhiên biết.

Hứa Như sống ở đại học Lâm Hải, nhất định sẽ không yên ổn.

Nhưng nếu là tự cô lựa chọn, anh sẽ không tiếc vì cô mà dọn dẹp tất cả chướng ngại vật.

“Tôi thật sự muốn nhìn xem anh sẽ bảo vệ cô ta thế nào!” Diệp Kình lạnh lùng nói.

“Cám ơn đã nhắc nhở.” Lý Thế Nhiên thờ ơ.

Bài thi chưa đầy hai giờ đồng hồ, Hứa Như đã hoàn thành tất cả câu hỏi.

Bạch Sơn và mấy giáo sư khác cùng nhau chấm bài.

Hứa Như yên tĩnh chờ đợi, mãi cho đến khi Lý Minh cũng nộp bài thi, không bao lâu sau, hai bài thi đều đã chấm xong.

Giáo sư không công bố thành tích trước, tiếp theo còn có một câu hỏi phỏng vấn.

Hai người trả lời câu hỏi, cuối cùng mới nhận được điểm số sau cùng.

Bạch Sơn nhìn số điểm chênh lệch này, liền nhíu mày.

“Hứa Như, điểm tối đa, Lý Minh, năm mươi điểm.”

Lời nói vừa dứt, tất cả sinh viên lập tức xôn xao, mà Lý Minh sau khi thông báo điểm số, dường như ngay lập tức chật vật chạy mất.

Hứa Như vẫn lạnh nhạt như cũ, điểm số này đủ để chứng minh rằng thực lực của cô tuyệt đối ở trên Lý Minh, sao cô lại là sao chép anh ta.

Và bây giờ đã được chứng minh trước sự chứng kiến của giáo viên và sinh viên toàn trường.

Bạch Sơn đi xuống, nhìn về phía Hứa Như với ánh mắt tán thưởng.

Câu hỏi trong bài thi này khó hơn so với câu hỏi của bài kiểm tra đầu vào, nhưng Hứa Như lại được điểm tối đa, có thể thấy được sau khi kết thúc kỳ thi đầu vào, cô cũng không hề buông lỏng việc học tập.

“Hứa Như, rất tốt.”

“Giáo sư, cám ơn thầy đã tin tưởng em!” Hốc mắt Hứa Như ửng đỏ.

Cơ hội này là do cô tranh thủ, nhưng là Bạch Sơn cho cô cơ hội.

“Em là sinh viên mà tôi tự mình khảo hạch, thực lực của em, đương nhiên tôi sẽ không nghi ngờ!”

Hứa Như cười cười, vừa ngước mắt lên thì mắt đã đụng vào một đôi con ngươi thâm thúy.

Trên con đường nhỏ bên ngoài sân tập, bóng dáng cao lớn của Lý Thế Nhiên rất đáng chú ý.

Áo trắng quần đen, đôi mắt của người đàn ông anh tuấn từ đầu đến cuối đều rơi trên người Hứa Như.

Cảm xúc trong ánh mắt của anh rất sâu lắng và nồng đậm.

Hứa Như gần như ngay lập tức chạy đến bên người anh, cô muốn chia sẻ với anh giờ phút thỏa mãn này.

Nhưng khi cô đi ra ngoài sân tập, Lý Thế Nhiên đã sớm lái xe rời đi.

Trên đường nhỏ đã không còn có hình bóng của anh.

Trong lòng Hứa Như xuất hiện một chút mất mát.

Lúc này, một giọng nói ở phía sau kéo sự chú ý của cô trở lại: “Hứa Như, chúc mừng cô!”

Hứa Như quay đầu, nhìn thấy Lăng Thuần, nhàn nhạt cười.

“Mấy ngày nay làm phiền anh rồi.”

“Chỉ cần cô cần tôi, tôi sẽ ở đó, nhớ kỹ!” Lăng Thuần khí phách nói.

Lần này trường học ra thông báo rất nhanh, Hứa Như được khôi phục tư cách sinh viên trong trường, còn Lý Minh bị đuổi học.

Ngoại trừ công bố chuyện này ra ngoài, trường học cũng đuổi học Đỗ Thành Lập, nguyên nhân là do làm trái với kỷ luật nhà trường, cố ý nhốt bạn học ở trong phòng thiết bị.

Chuyện này, làm sao nhà trường biết được?

Hứa Như nhíu mày, cô cũng không báo cáo lại chuyện này với Bạch Sơn.

Chẳng lẽ là… Lăng Thuần?

Trở lại ký túc xá, Hứa Như hỏi thăm Lăng Diệu.

“Vậy chắc là anh tôi, anh ấy vẫn luôn giúp cô điều tra chuyện này!”

“Cô giúp tôi gửi lời cám ơn đến anh ta đi, hoặc tôi có thể mời anh ta ăn một bữa cơm?” Hứa Như suy nghĩ một chút rồi nói.

Từ đầu đến cuối cô luôn không muốn thiếu nợ ân tình với Lăng Thuần.

“Sao cô không tự mình đi nói với anh ấy, tôi không muốn làm cái loa chuyển lời đâu.

Hứa Như nhíu mày, Lăng Diệu nhận ra rằng cô không vui, liền lại gần: “Cô thật sự không thích anh trai tôi chút nào sao?”

“Ừm.” Hứa Như gật đầu.

“Tôi nghe anh tôi nói rằng cô đã ly hôn, không phải cô vẫn còn nghĩ đến Lý Thế Nhiên đấy chứ?”

Nghe vậy, Hứa Như trầm mặc.

Tâm trạng của cô đều viết trên mặt.

Lăng Diệu bất đắc dĩ lắc đầu: “Tú Tú chán ghét cô như vậy, Lý Thế Nhiên lại luôn luôn thương yêu Tú Tú nhất, vậy anh ta sẽ rất khó xử.”

“Tôi biết, bây giờ chúng tôi đã ly hôn, không còn bất cứ quan hệ gì!” Hứa Như nhấn mạnh.

Lúc này, điện thoại Lăng Diệu đổ chuông, là cuộc gọi của Lý Tú Tú.

Quả nhiên, ban ngày không thể nhắc đến người khác!”

“Tú Tú, có nhớ tớ không?”

“Đương nhiên là có, cậu khai giảng cũng không nói cho tớ biết?” Lý Tú Tú có chút bất mãn.

“Khai giảng rất nhiều việc, tha lỗi cho tớ đi bảo bối!”

“Ngô, nếu như cậu đồng ý đến đón tớ, tớ sẽ tha thứ cho cậu!”

“Cái gì?” Lăng Diệu mơ hồ.

“Tơ đã ở Nam Thành, vừa xuống máy bay, cậu sẽ không phải không đến đón tớ chứ?” Giọng nói của Lý Tú Tú mang theo vài phần ai oán.

Lăng Diệu nhìn Hứa Như, nếu Lý Tú Tú đến trường học nhìn thấy Hứa Như, sợ sẽ có một trận náo loạn…

“Đương nhiên là không, chờ một chút tớ đến đón cậu, cuối tuần này chúng ta hàn huyên tâm sự!”. ngôn tình ngược

“Được, tớ muốn đến trường học của cậu, ở nước C thật sự khiến tớ buồn bực!”

“Đến nhà tớ đi, có được không?” Lăng Diệu nói.

“Tớ muốn đến trường học của cậu, nghe nói ở đó là trường đại học y dược top 1 Nam Thành, tớ muốn đi tham quan!”

Lăng Diệu trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Được, nhưng tham quan xong phải cùng tớ trở về nhà họ Lăng!”

Cúp điện thoại, Lăng Diệu rầu rĩ, đối với chuyện Lý Tú Tú đột nhiên tới, rõ ràng là thật sự bất ngờ.

Nhưng từ nhỏ hai người đã quan biết, quan hệ vô cùng tốt, Lăng Diệu đương nhiên sẽ không từ chối cô ta.

Nhưng sợ rằng khi Lý Tú Tú nhìn thấy Hứa Như sẽ không chịu nổi kích thích.

Ký túc xá không lớn, Hứa Như đã sớm nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của Lăng Diệu.

Lý Tú Tú đến đây.

Cô không hề để tâm, vẫn yên tĩnh đọc sách như cũ.

Trước khi ra cửa, Lăng Diệu đi tới nhắc nhở: “Tôi đi đón Lý Tú Tú, lát nữa cô ấy muốn tới trường học tham quan, cô đừng đi ra, nếu không sợ cô ấy…”

“Ừm, chúng tôi không có gì!”

Chỉ là buổi chiều, Bạch Sơn bỗng nhiên gọi cô đi đến văn phòng, Hứa Như chỉ có thể đi ra ngoài.

Lý thị.

Gần đây công ty xuất hiện không ít sự cố, Lý Thế Nhiên đã vài ngày không được nghỉ ngơi.

Kéo theo việc Cao Bân cũng luôn phải tăng ca.

Biết tin tức Lý Tú Tú trở về, anh ta lập tức báo cáo với Lý Thế Nhiên: “Tổng giám đốc Lý, hôm nay cô ba vừa trở về nước, là người của Lý Hằng đưa cô ấy trở về!”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Thế Nhiên lạnh lẽo đi mấy phần: “Bây giờ nó đang ở đâu?”

“Đại học Lâm Hải.”

Trong nháy mắt, Cao Bân nghe thấy tiếng bút máy gãy, Lý Thế Nhiên đứng lên.

“Hủy cuộc họp tối nay!” Anh lạnh lùng phân phó.

“Thế nhưng…”

Đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Boss, anh ta không dám nói.

Cổng đại học Lâm Hải.

Lý Tú Tú bước từ trên xe xuống, đang là lúc tan học, trên đường có rất nhiều sinh viên đi ra.

“Diệu Diệu, tớ thật sự hâm mộ cậu!” Đáy mắt Lý Tú Tú lộ ra vẻ mong đợi.

Nếu như không có chuyện ba năm trước đây, bây giờ có lẽ cô ta cũng là một trong những sinh viên ở đây.

Thế nhưng, không có nếu như.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.