Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 227: Chương 227: Nên suy nghĩ chuyện sinh đứa con




Xe vừa ra khỏi nhà họ Kỳ, Hứa Như nhận được điện thoại của Kỳ Chiến, Lâm Vy phát bệnh rồi ngất xỉu.

Hứa Như gần như lập tức quay ngược lại, thấy mẹ trông rất mệt mỏi, bảo tài xế đưa bà ta về trước.

“Hứa Như, ở bên bà ấy nhiều chút.” Tống Mỹ dặn dò.

Hứa Như không nghĩ nhiều lắm, nặng nề gật đầu.

Tống Mỹ nhìn theo bóng dáng của con gái, nước mắt lập tức trào dâng từ đáy mắt, làm thế là đúng hay sai đây…

...

Lâm Vy nhanh chóng được đưa tới bệnh viện, Hứa Như mới biết Lâm Vy bị suy tim nặng.

Cách đây không lâu, bà bị tai nạn giao thông rồi mới được chẩn đoán ra, tuy bây giờ bệnh tình đã được không chế, nhưng sau đó số lần phát bệnh sẽ càng ngày càng nhiều.

Hứa Như nhìn bóng đèn màu đỏ phát sáng của phòng cấp cứu, không giấu được sự lo lắng trên mặt.

Kỳ Chiến đứng cuối hành lang, tàn thuốc bên chân đã chất đống, sắc mặt lạnh lùng.

Một lúc lâu sau, anh ta đi tới: “Bây giờ quá muộn rồi, cô đi về nghỉ ngơi đi.”

Hứa Như nhíu mày, lắc đầu.

Không chỉ vì lời dặn dò của Tống Mỹ, mà cô cũng rất lo cho bà Kỳ.

“Cô cũng không phải người nhà họ Kỳ, nhọc lòng làm gì chứ?” Giọng điệu của Kỳ Chiến cũng không được tốt.

Đây cũng không phải là lần đầu Lâm Vy phát bệnh, nhưng tình hình ban nãy nghiêm trọng hơn nhiều.

Nghĩ đến những việc làm khác thường gần đây của mẹ, Kỳ Chiến rất phiền não.

“Hơn nữa, không phải cô từ chối việc mẹ tôi nhận cô làm con nuôi sao?” Kỳ Chiến chế giễu nói.

Theo cái nhìn của anh ta, Hứa Như không có tư cách quan tâm Lâm Vy.

“Đợi đến lúc bà Kỳ thoát khỏi cơn nguy hiểm, tôi sẽ đi.” Hứa Như cũng không muốn tranh chấp với anh ta.

Cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Kỳ Chiến, dù sao thì người xảy ra chuyện chính là mẹ của anh ta.

Nhưng mà trong lòng cô cũng lo lắng.

Kỳ Chiến nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Hứa Như, vẻ nhu hòa trong mắt dần dần lan rộng.

Chỉ có nicotin mới có thể giúp anh ta khôi phục tâm trạng.

Lúc này, điện thoại Hứa Như đổ chuông, là Lý Thế Nhiên gọi tới.

Cô mới nhớ tới mình vẫn chưa nói với anh rằng cô đã tới bệnh viện.

Bắt máy, giọng nói quen thuộc của Lý Thế Nhiên vang lên: “Vẫn đang ở nhà họ Kỳ sao? Hả?”

“Bệnh của bà Kỳ tái phát, bây giờ em đang ở bệnh viện.”

“Đợi anh tới.”

Cúp điện thoại, bóng đèn trước phòng cấp cứu tắt rồi, Hứa Như nhanh chóng đi tới.

Bác sĩ cởi khẩu trang, nặng nề nói: “Bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm, nhưng phải đợi thêm mới tỉnh lại được.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Lâm Vy đã được chuyển tới phòng bệnh phổ thông, Hứa Như muốn đi vào, nhưng lại bị Kỳ Chiến ngăn lại.

“Không phải Lý Thế Nhiên tới đón cô sao? Về đi.” Sắc mặt Kỳ Chiến rất nặng nề.

Hứa Như cụp mắt, nhìn gương mặt yên tĩnh ngủ say của bà Kỳ qua cửa sổ, chậm rãi xoay người.

“Bà Kỳ có chuyện gì, nhờ anh lập tức báo cho tôi.”

“Ừ.” Kỳ Chiến lạnh nhạt trả lời.

Đi ra khỏi bệnh viện, Lý Thế Nhiên đã tới rồi, Hứa Như yên lặng lên xe, nhưng mà từ đầu đã cuối vẫn lo cho Lâm Vy.

Bàn tay được Lý Thế Nhiên cầm lấy, anh nhíu mày: “Có phải em quá để ý đến người nhà họ Kỳ rồi không?”

Hứa Như im lặng.

Tâm trạng thế này, chính cô cũng không hiểu được.

Rõ ràng có thể lạnh lùng như thế với Kỳ Chiến, nhưng khi đối mặt với bà Kỳ cứ luôn dịu dàng thân mật với cô thì không tài nào từ chối được.

“Anh không vui sao?” Hứa Như ngước mắt, vẻ mệt mỏi trên mặt Lý Thế Nhiên không giấu được.

“Ừ.” Lý Thế Nhiên thừa nhận.

Anh cũng không thích Hứa Như qua lại với người nhà họ Kỳ.

Hứa Như khó xử nhíu mày, ít nhất thì khoảng thời gian bà Kỳ nằm viện này, cô vẫn phải tới thăm.

Hơn nữa bây giờ nhà họ Kỳ ở Nam Thành, thế nên nếu nói là không hề tiếp xúc, sợ cũng khó.

...

Vụ án hối lộ ở trường Đại học Nam Thành vẫn đang trong quá trình điều tra, bây giờ cảnh sát đã bắt kẻ hiềm nghi, nhưng vụ án này liên quan đến không ít người, muốn điều tra ra vẫn hơi khó khăn.

Nhưng vì có đủ chứng cứ, cộng thêm việc Tần Nhi tự thú, Tần Di nhận tội, hiện nay hai người đã bị bắt tạm giam, Trần Minh Thành bị Tần Nhi tố cáo nên cũng có tên trong danh sách kẻ tình nghi.

Mỗi ngày cánh truyền thông đều cập nhật tiến triển mới nhất về vụ án này. Sau khi tai tiếng của Trần Minh Thành và Tần Nhi bị lôi ra ánh sáng, danh tiếng của hai người xuống dốc không phanh. Còn Kỳ Chiến yêu cầu hủy bỏ hôn ước, ở trong mắt của cánh nhà báo cũng là cách làm chính xác nhất.

Hứa Như xem báo cáo, gần đây đồng nghiệp bên cạnh đều thảo luận chuyện này, đi tới đâu cũng nghe được tiếng bàn tán.

Lưu Thanh đã kết thúc tuần trăng mật, biết được vụ án năm đó của Hứa Như có thể điều tra kĩ càng, tất nhiên là vui thay cho cô.

“Tần Nhi và Trần Minh Thành, lẽ ra nên để bọn họ ngồi tù chung thân, quá đáng thật đấy.” Lưu Thanh tức giận nói.

“E rằng không nghiêm trọng thế đâu, Tần Nhi tự thú mà, Trần Minh Thành có tham gia vào vụ này hay không thì vẫn đang điều tra, nhưng chủ nhiệm khoa đó, bà ta mới là đầu sỏ hoán đổi luận văn của tớ.”

“Nhưng bà ta cũng bị Tần Nhi sai khiến thôi, phụ nữ nổi cơn đố kị đáng sợ thật.”

Năm đó Tần Nhi thích Trần Minh Thành là chuyện mà cả trường đều biết, chỉ là không ngờ lòng dạ cô ta lại ác độc đến thế.

“Bây giờ sự thật được phơi bày là được rồi, chỉ là chậm mất năm năm.” Hứa Như cụp mắt, may mắn là có Lý Thế Nhiên bên cạnh.

“Dù sao thì cậu cũng nhặt được của hời là bác sĩ Lý đó, không lỗ vốn mà.” Hứa Như cười nhạo.

Khóe môi Hứa Như cong lên: “Nói gì đấy.”

“Tớ nói gì thì cậu biết mà, hai người kết hôn cũng được một năm rồi, có phải nên nghĩ đến chuyện sinh đứa con rồi không. Tớ rất muốn con trai nuôi con gái nuôi.”

“Tớ và bác sĩ Lý chỉ là kết hôn trên hình thức thôi, làm gì có chuyện có con chứ.” Hứa Như nhỏ giọng nói.

Hơn nữa cô chuẩn bị đi học lên nghiên cứu sinh, sinh con chắc chắn sẽ bất tiện.

Quan trọng nhất là… Cô vẫn luôn nhớ mình và Lý Thế Nhiên chỉ cưới nhau trên hình thức thôi.

Chạng vạng gần giờ tan tầm, hôm nay Lý Thế Nhiên có một bữa tiệc nên Hứa Như định tới thăm Lâm Vy.

Đi tới bệnh viện, Kỳ Chiến không có ở đó, y tá đang truyền dịch cho Lâm Vy.

Nhìn thấy Hứa Như, Lâm Vy vẫy tay với cô.

“Cháu này, làm cháu lo lắng rồi chứ gì.” Lâm Vy dịu dàng nói.

Hứa Như cười: “Dì Kỳ, hôm nay cảm thấy thế nào ạ?”

“Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi, bác sĩ cho đổi thuốc, bệnh của dì cần chữa từ từ.”

“Nhất định sẽ tốt lên.”

“Dĩ cũng có tuổi rồi, trái tim cứ có ít vấn đề, có nhiều chuyện dì đã thông suốt rồi.” Lâm Vy nhàn nhạt cười.

Ngược lại cũng không nóng nảy và sợ hãi như những bệnh nhân khác.

Nhưng Hứa Như cũng không yên tâm, cầm lấy hồ sơ bệnh án bên cạnh lên, trước đây cô từng học y, vẫn hiểu biết về các bệnh lý đơn giản một chút.

Lâm Vy bị suy tim mạn tính, tình hình thì không quá nghiêm trọng, nhưng phải luôn dùng thuốc để điều trị, tâm trạng không được dao động quá lớn.

“Dì Kỳ, cháu muốn xem thuốc mà bác sĩ kê cho dì.” Hứa Như nhíu mày.

Cô mở ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một ít thuốc, định về rồi hỏi Lý Thế Nhiên.

“Sao thế?” Lâm Vy nghi ngờ nhìn hành động của Hứa Như.

“Lần này dì phát bệnh không hề bình thường chút nào, cháu cảm thấy có thể là do thuốc. Tuy bác sĩ đã đổi thuốc rồi nhưng cháu vẫn muốn xác nhận thêm, chồng cháu là giáo sư khoa thần kinh, cũng có nghiên cứu về mảng này.” Hứa Như nói.

“Cũng được, dì vẫn nghe về tiếng tăm của Lý Thế Nhiên, nhưng dì đã chữa ở bệnh viện này mấy năm rồi, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”

Lâm Vy nhíu mày, nhắc tới Lý Thế Nhiên, sắc mặt bà ta không được tốt lắm.

Hứa Như cũng không chú ý, rời khỏi bệnh viện, cô gọi điện thoại cho Lý Thế Nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.