Tất cả đã được chuẩn bị xong, cánh cửa cabin chậm rãi đóng lại.
Trái tim Hứa Như dần dần trở nên nặng nề, vai cô bị Trần Minh Thành nắm chặt, ép cô phải nhìn anh ta.
“Trần Minh Thành, bây giờ anh thả tôi xuống còn kịp đấy.” Hứa Như khuyên anh ta.
“Em cảm thấy có thể sao? Bây giờ Tần Nhi đi tự thú, cô ta nhất định sẽ tố cáo anh, anh không muốn phải ngồi tù!” Giọng điệu Trần Minh Thành kèm theo chút lạc giọng kiệt sức.
Anh ta cố gắng nhiều năm như vậy, không thể nào chịu tội ở trong tù được.
Bây giờ điều anh ta muốn không nhiều, chỉ cần Hứa Như ở bên cạnh là đủ rồi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Hứa Như, ánh mắt anh ta dần dần trở nên nóng rực.
Hứa Như tránh tầm mắt của anh ta, vẫn nhìn ra bên ngoài.
Khe cabin đang chậm rãi thu hẹp lại, cô trước sau vẫn nhìn ra ngoài. Dần dần, một chiếc xe màu đen quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.
Trong mắt cô dần sáng lên, nhìn chiếc xe kia, cô xác định đó là Lý Thế Nhiên.
Nhưng lúc này, máy bay đang chậm rãi bay lên.
Chiếc xe dừng lại, Cao Bân nhanh chóng nhắm chuẩn vào máy bay trực thăng, báo cáo: “Tổng giám đốc Lý, Trần Minh Thành và mợ chủ đều đang ở trên máy bay.”
Đôi mắt lạnh thấu xương của người đàn ông nheo lại: “Máy bay đều qua rồi chứ?”
“Đúng vậy, đã chuẩn bị tấn công.”. truyện ngôn tình
Lý Thế Nhiên xuống xe. Cách phía trên chiếc máy bay vừa bay lên không quá cao dần dần có bốn chiếc máy bay chiến đấu bay xung quanh. Chiếc máy bay trực thăng bị vây quanh, ngay cả không gian bay lên cũng bị chặn lại.
Hứa Như vẫn nhìn xuống phía dưới, bóng dáng Lý Thế Nhiên trước sau vẫn ở trong tầm mắt của cô, tim cô thắt chặt.
“Ngài Trần, có kẻ tấn công.” Phi công quay đầu nói với vẻ mặt rất khó coi.
Trần Minh Thành thò đầu qua, thấy xung quanh đều bị máy bay chiến đấu bao vây. Anh ta hung hăng nắm lấy cổ tay của Hứa Như.
“Anh thật sự vẫn đánh giá thấp Lý Thế Nhiên.”
Hứa Như cười lạnh: “Anh trốn không thoát đâu.”
“Ai nói chứ!”
Vừa dứt lời, cánh tay dài của người đàn ông đã vòng qua cổ của Hứa Như. Cửa cabin chậm rãi mở ra, Hứa Như khủng hoảng nhìn Trần Minh Thành.
Anh ta muốn làm gì?
“Bây giờ máy bay không có cách nào bay lên. Anh có tính hạ xuống không? Nếu không, chờ bọn họ bắn đạn thì sợ rằng chiếc máy bay này không thể chịu được đâu.” Phi công nhắc nhở.
Trần Minh Thành lạnh lùng nheo mắt, nắm lấy Hứa Như và kéo cô tới cửa khoang. Bọn họ chỉ cách mặt đất có năm mét, Lý Thế Nhiên có thể nhìn thấy Hứa Như và Trần Minh Thành.
Trần Minh Thành đang muốn uy hiếp Hứa Như!
“Lý Thế Nhiên, vợ anh đang ở trên tay tôi, nếu anh không bảo máy bay chiến đấu của anh lùi lại, tôi có khả năng sẽ đẩy cô ấy xuống đấy.” Tiếng Trần Minh Thành nói được truyền xuống không sót một từ.
Lý Thế Nhiên ngước mắt, tầm mắt đối diện với ánh mắt khẩn trương của Hứa Như, nắm tay anh dần dần siết chặt.
Hứa Như có hơi sợ độ cao, vừa nghe Trần Minh Thành nói vậy thì chân mềm không đứng vững được.
Cho dù khoảng cách không cao lắm, nhưng ngã từ đây xuống, phía dưới là đất bằng, chỉ sợ cũng cực kỳ nguy hiểm.
“Trần Minh Thành, anh thật hèn hạ.” Hứa Như tức giận mắng.
“Anh hèn hạ cũng là do bị bọn em ép thôi, bọn em không bao giờ để lại cho lui cho anh!”
“Anh phạm pháp, bị trừng phạt cũng là xứng đáng!”
“Không, em muốn trách thì nên trách Tần Nhi, tất cả mọi chuyện không liên quan đến anh!”
“Trần Minh Thành, anh đừng mắc thêm sai lầm nữa.” Hứa Như khẽ nói.
Cô biết bây giờ Trần Minh Thành chính là một kẻ điên, anh ta đã hoàn toàn biến thành một người xa lạ.
Chỉ có điều anh ta làm gì còn có đường lui nữa.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, tay vẫn luôn giãy giụa, từ khoảng cách này nhảy xuống, cô chỉ có thể mong đợi Lý Thế Nhiên có thể đỡ được cô.
“Em muốn làm gì?” Nhận thấy được động tác của Hứa Như, Trần Minh Thành hung hăng nắm lấy cổ cô.
Hứa Như ngạt thở mặt trắng bệch, chân vừa trượt một cái thì toàn thân đã rơi ra ngoài cửa khoang.
Trần Minh Thành lập tức nắm lấy cổ tay của cô.
Hứa Như nhìn xuống phía dưới, Lý Thế Nhiên đang ở ngay phía dưới cô. Cô bỗng nhiên mỉm cười, dùng tất cả sức lực đẩy Trần Minh Thành ra.
Tay Trần Minh Thành vẫn chộp vào không trung, muốn nắm lấy Hứa Như, nhưng lại chỉ có thể nắm được vạt áo của cô. “Xoẹt” một tiếng, cô cuối cùng rời khỏi anh ta.
Một giây tiếp theo, các máy bay chiến đấu xung quanh đã bao vây lấy anh ta, Trần Minh Thành bị khống chế.
Hứa Như nhắm mắt lại, không biết mình rơi về phía nào. Thật ra tâm trạng cô lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều. Khi còn lại nửa mét cuối cùng, Lý Thế Nhiên rất nhanh đã chạy đến, nhào qua đón lấy Hứa Như đồng thời xoay người lại, Hứa Như rơi ở trên người anh nên không bị thương.
Lồng ngực mềm mại, ấm áp làm cho Hứa Như sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong mắt cô chính là gương mặt điển trai của Lý Thế Nhiên.
Mùi máu tươi gay mũi lan tràn, Hứa Như nhìn qua thấy khuỷu tay của Lý Thế Nhiên chống xuống mặt đất nên bị trầy da bật máu, may mà không có gì đáng ngại.
“Lý Thế Nhiên…” Nước mắt của Hứa Như không nhịn được mà đong đầy trong viền mắt.
Cô ôm anh thật chặt.
Lý Thế Nhiên giơ tay lên, giọng khàn khàn nói: “Bà Lý, em đừng khóc, anh sẽ đau lòng đấy.”
Hứa Như mỉm cười, ôm lấy gáy Lý Thế Nhiên, cũng không để ý đang ở trong trường hợp như vậy, lại cúi đầu hôn lên môi mỏng của anh.
Cách đó không xa, Tô Khinh muốn xuống xe lại bị Lê Nhan Vinh nắm cổ tay giữ lại.
“Chà chà, người anh em này của anh cũng quá mạnh mẽ đi, thậm chí điều động cả bên quân đội chỉ để nhận lấy một nụ hôn của người đẹp.” Lê Nhan Vinh xúc động.
“Anh không thấy vừa rồi Hứa Như nguy hiểm tới mức nào à! Làm em sợ muốn chết rồi…” Tô Khinh sợ đến mức mặt tái nhợt. Nhưng Lý Thế Nhiên cứu được Hứa Như, cô ta cũng lại an tâm.
Tô Khinh đẩy cửa xuống xe và chạy tới, Hứa Như đã đỡ Lý Thế Nhiên đứng dậy. Cao Bân đang giúp đưa Lý Thế Nhiên vào trong xe.
Trên không trung, nhân viên của máy bay chiến đấu đã dẫn Trần Minh Thành đi, địa điểm là Cục cảnh sát.
Hứa Như nhìn Tô Khinh và Lê Nhan Vinh đi tới, nghĩ chắc bởi vì lo lắng cho cô nên bọn họ mới đến đây.
“Hứa Như, cô không sao là tốt rồi.”
“Mạng lớn thôi.” Hứa Như mỉm cười. Vừa rồi trong lòng cô đã nghĩ tới vô số hậu quả, kết quả xấu nhất chính là bị Trần Minh Thành đưa đi, nhưng cô cũng sẽ nghĩ cách thoát đi.
Cô không ngờ Lý Thế Nhiên thật sự chạy tới.
“Người anh em của tôi đã liều mạng cứu cô đấy.” Lê Nhan Vinh nheo mắt, không ngờ Lý Thế Nhiên lại thật sự quan tâm Hứa Như như vậy.
Trong ấn tượng của anh ta, anh chỉ từng điên cuồng vì Lý Tú Tú như vậy thôi.
Tình trạng vết thương của Lý Thế Nhiên không nghiêm trọng lắm, Hứa Như đi cùng anh tới bệnh viện để băng bó vết thương lại theo dõi mấy ngày là được.
Phòng bệnh được sắp xếp ở phòng sang trọng, cao cấp nhất. Tâm trạng của Hứa Như vẫn chưa thể bình thường lại được. Vừa nghĩ đến sự điên cuồng của Trần Minh Thành là cô khó có thể bình tĩnh nổi.
Cao Bân ở bên ngoài canh giữ, Hứa Như ra ngoài hỏi anh ta: “Bây giờ Trần Minh Thành thế nào?”
“Ngài Trần bị đưa tới Cục cảnh sát. Tổng giám đốc Lý đã sớm nộp chứng cứ điều tra được cho Cục cảnh sát. Tần Nhi và Trần Minh Thành đều là người bị tình nghi trong chuyện liên quan tới việc đổi luận văn của mợ chủ.”
Hứa Như nhíu mày: “Tôi có thể gặp Tần Nhi không?”
“Tôi sẽ đi thu xếp.”
Cô mua ít thức ăn thanh đạm rồi quay lại phòng bệnh, không ngờ Lý Thế Nhiên đang xử lý công việc.
Hứa Như không vui trầm mặt xuống, tắt laptop của anh đi.
“Dưỡng thương quan trọng hơn.”
“Chỉ là vết thương nhẹ, không cần thiết phải nằm viện đâu.”
“Không được!” Hứa Như từ chối rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhìn cánh tay bị quấn băng của anh. Mỗi khi nghĩ đến anh dùng cơ thể của mình tới bảo vệ cô, Hứa Như không khỏi nghẹn ngào.
Anh làm sao có thể như vậy được…
Cô quay đầu, khẽ hỏi: “Lý Thế Nhiên, sao anh lại đến?”