Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 448: Chương 448: Sơ tâm vẫn luôn là chữa bệnh cứu người




Ngày hôm sau, Chu Nhiễm sáng sớm đã tới bệnh viện, hôm nay là ngày Lý Thế Nhiên khám bệnh, không ít y tá đều lén trông ở đó.

Cô ta được phân tới khoa của Lý Thế Nhiên, là anh trai sắp xếp.

Chỉ là, cô ta biết Lý Thế Nhiên bây giờ chán ghét cô ta bao nhiêu, cô ta thấp thỏm đứng phía sau.

Cho tới khi trong ánh mắt xuất hiện bóng dáng áo trắng quần đen đi ra khỏi thang máy.

Ánh mắt Chu Nhiễm sáng lên, nhìn chăm chú vào bóng dáng quen thuộc đó.

Cô ta đứng ở cửa phòng khám của Lý Thế Nhiên, Lý Thế Nhiên trực tiếp lướt qua người cô ta, không hề liếc nhìn cô ta một cái.

Đáy lòng Chu Nhiễm thất vọng trùng trùng.

Điều chỉnh lại tâm trạng, cô ta đến phòng trà nước pha ly cà phê cho anh, chỉ là quay về phòng khám lại nhìn thấy đã có không ít y tá ân cần bưng nước bưng trà cho anh rồi.

Ngồi cạnh anh là bác sĩ thực tập Hứa Như, hai người nghiêm túc bàn bạc, bệnh nhân cũng đều tới.

Các y tá đều bị đuổi ra ngoài, Chu Nhiễm là y tá trợ lý của Lý Thế Nhiên, có thể ở lại.

Chỉ là nhìn thấy Hứa Như cũng ở đây, trong lòng cô ta rất không thoải mái.

Nhìn thấy Chu Nhiễm, Hứa Như lại có chút ngoài ý muốn.

Nhưng gần đây Chu Nhiễm cũng quay về Nam Thành, cô ta sớm đã được ký hợp đồng chính thức với bệnh viện, về phần có thể được sắp xếp ở cạnh Lý Thế Nhiên, xem ra vẫn là có chút thế lực.

Hứa Như không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với Chu Nhiễm, lúc kiểm tra triệu chứng bệnh nhân cũng phải có cô ta phối hợp.

Chỉ là tâm tư của cô ta đều đặt trên người Lý Thế Nhiên, liên tục mắc sai sót, Hứa Như có chút tức giận.

Bệnh nhân của Lý Thế Nhiên vốn nhiều, lãng phí thời gian như vậy, bệnh nhân khó tránh khỏi sẽ than vãn.

“Chu Nhiễm, tôi không phải kêu cô cầm bông gòn, là cầm băng gạc!” Hứa Như tức giận nói.

Trước nay tính tình cô rất ôn hòa, nhưng lúc này lại tức giận, vô cùng uy nghiêm.

Lý Thế Nhiên nghe thấy, đôi chân dài đi tới, trầm giọng nói: “Chu Nhiễm, cô ra ngoài trước đi.”

Anh đương nhiên cũng biết trạng thái của Chu Nhiễm không đúng.

Chu Nhiễm tủi thân cắn môi, nhìn Lý Thế Nhiên, thấp giọng nói: “Bác sĩ Lý, tôi không ra, tôi là y tá trợ lý của anh.”

“Cô ở đây đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của tôi, ra ngoài.” Giọng Lý Thế Nhiên lạnh hơn vài phần.

Chu Nhiễm sợ sệt, vành mắt dần đỏ lên.

Mà Lý Thế Nhiên đã xoay người ngồi xuống, khám cho bệnh nhân tiếp theo, Hứa Như cũng không để ý cô ta, tiếp đó Chu Nhiễm đã hoàn toàn trở thành vật bài trí.

Cho tới chiều, Lý Thế Nhiên khám xong, Chu Nhiễm chủ động đến sắp xếp bệnh án.

Hứa Như hoài nghi nhìn cô ta, không dám để cô ta làm.

“Để tôi làm đi, y tá Chu.” Hứa Như bất đắc dĩ cau mày.

Cô có chút tức giận trừng mắt Lý Thế Nhiên, đều là hoa đào anh gây ra!

Chu Nhiễm tức giận chạy ra khỏi phòng khám, ngày đầu tiên đi làm tràn đầy mong đợi, không nghĩ tới lại là tình huống như vậy!

Lúc này, trong phòng làm việc.

Hứa Như viết xong hết báo cáo hôm nay, đưa cho Lý Thế Nhiên.

Sắc mặt vẫn luôn buồn bực không vui.

“Mặc dù Chu Nhiễm là người viện trưởng sắp xếp, nhưng anh sẽ điều cô ta đi.” Lý Thế Nhiên nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên.

“Rất phiền phức đi.” Hứa Như thì thào.

“Phiền anh cũng sẽ làm vậy, dù sao cô ta chọc bạn gái anh không vui rồi.” Lý Thế Nhiên khom lưng, khẽ cau mày.

Hứa Như xụ mặt lúc này mới dần ôn hòa, nhưng Chu Nhiễm có thể trực tiếp từ trên trời rơi xuống bên cạnh Lý Thế Nhiên, thật sự không đơn giản.

“Em không có không vui.”

“Ừ, em biết ăn chua.” Lý Thế Nhiên cong môi.

Gò má Hứa Như khẽ đỏ lên, đánh vào ngực Lý Thế Nhiên: “Nói linh tinh!”

“Em về nhà họ Lâm.” Hứa Như cầm túi lên.

“Không cùng anh ăn cơm?” Lý Thế Nhiên mặt lộ ra bất mãn.

“Còn chưa tới giờ cơm...”

“Cùng anh đến Lý thị trước.”

Dứt lời, không cho phép cô đáp lời thì đã nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nơi này là bệnh viện, cô biết anh là nam thần của các bác sĩ y tá nữ nơi này, bây giờ đường hoàng dắt tay cô ra ngoài, nhận được đủ loại ánh mắt hâm mộ đố kỵ.

Hứa Như cúi đầu, không quen lắm.

Cuối cùng ra khỏi bệnh viện, Hứa Như vẫn cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm.

“Còn một tuần nữa là khai giảng rồi.” Ngồi vào xe, Hứa Như cảm khái.

Đến lúc đó, Lý Thế Nhiên sẽ phải tới lui ba nơi là Lý thị, trường học và bệnh viện, cô rất đau lòng.

Nhưng Lý Thế Nhiên vốn là tiết tấu công việc như vậy, cô cũng phải thật cố gắng, không được ngáng chân anh.

Đến Lý thị, Hứa Như chủ động nhắc tới san sẻ công việc.

Cao Bân đương nhiên là thở phào một hơi, dù sao Boss mà làm việc là kiểu không cần mạng nữa, anh ta làm trợ lý đương nhiên cũng không thể nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ Hứa Như tới, tất cả sẽ có cơ hội xoay chuyển.

Gần đây Kỳ thị phá sản, thị trường của Lý thị liền xếp hàng đầu trong nước, trước mắt xem ra không xí nghiệp nào có thể vượt qua, đầu gió đang vượng.

Về phần công ty dược phẩm Vũ Hằng mới của Lý Hằng, gần đây thu mua vài loại thuốc nhập khẩu được đánh giá không tệ, cũng bắt đầu có chút danh tiếng trên thị trường.

Hứa Như có chút lo lắng nhìn Lý Thế Nhiên, Lý Hằng làm vậy rõ ràng chính là giành thị trường với Lý thị.

Mặc dù cô tin Lý Thế Nhiên có đủ năng lực, nhưng lại sợ Lý Hằng sẽ là Kỳ Chiến thủ đoạn ác độc tiếp theo.

Vì mở rộng quy mô công ty, vì đả kích Lý thị, Lý Hằng tất sẽ dùng hết thủ đoạn.

“Đang nghĩ gì đó?” Thấy Hứa Như xuất thần, Lý Thế Nhiên đi tới, cầm văn kiện trong tay cô sang xem rồi ký tên.

Hứa Như lắc đầu: “Công ty mới của Lý Hằng, anh định mặc kệ?”

“Ông cũng không ra tay, anh cũng sẽ không làm gì.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt nói.

Lý Hằng muốn chứng minh bản thân, vậy thì xem xem anh ta có thể làm ra được gì.

Chỉ là, sợ là anh ta vẫn chưa biết mình đã bị xem thành một quân cờ để lợi dụng, Lý Thế Nhiên chậm rãi cong lên nụ cười lạnh.

“Dù sao cũng là người của nhà họ Lý, lại nhắm vào nhau như vậy.”

Hứa Như từ nhỏ sống cùng Tống Mỹ, gia đình đơn giản trước nay chưa từng đấu đá như vậy.

Nhưng Lý Thế Nhiên...anh lại sớm đã trải qua sự hiểm ác của lòng người.

Hứa Như bỗng ôm chặt Lý Thế Nhiên, nếu là cô, e rằng căn bản không cách nào sống ở một gia tộc như vậy.

Lý Thế Nhiên sao có thể vượt qua được.

“Thế lực của nhà họ Lý là một miếng thịt mỡ, ai cũng muốn có được quyền lực tối cao vô thượng, con người đều tham lam, theo đuổi quyền lực không có gì đáng trách.” Lý Thế Nhiên yêu chiều ôm gáy Hứa Như.

Lời nói ra rất lạnh lẽo.

“Vậy anh thì sao.” Hứa Như hỏi.

Lý Thế Nhiên mà ban đầu cô biết, anh chỉ có thân phận bác sĩ, không cách nào liên tưởng anh là một thương nhân theo đuổi lợi ích.

Dù Lý Thế Nhiên bây giờ ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhưng cô vẫn cảm thấy anh không phải người như vậy.

Sơ tâm của anh luôn là chữa bệnh cứu người.

“Người không phạm ta, ta không phạm người.” Lý Thế Nhiên nhướn mày, ý lạnh được anh che giấu rất tốt, lúc nói chuyện với Hứa Như, anh trước nay đều ôn hòa kiên nhẫn.

“Dạ, hi vọng đấu tranh giữa anh và Lý Hằng sẽ nhanh chóng kết thúc.” Hứa Như thì thầm.

Cho tới đêm khuya, hai người đã hẹn cùng nhau ăn cơm lại đều vì liên tục làm việc mà mãi không thể nghỉ ngơi.

Bao nhiêu đêm ngày, Lý Thế Nhiên đều trải qua như vậy.

Cho tới lúc ký xong phần văn kiện cuối cùng thì đã là mười hai giờ đêm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.