Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 383: Chương 383: Thủ đoạn cứng rắn, chiếm thế thượng phong




“Cô nói cái gì?” Nghe vậy, sắc mặt Lý Hằng trở nên tức giận.

Cảm xúc không cam lòng lan tràn trong đáy mắt.

Hứa Như mím môi không nói gì nữa.

Cô không muốn chọc giận Lý Hằng.

Ít nhất ở đây, trước tiên cô phải đảm bảo an toàn cho chính mình.

Lúc này, người giúp việc gõ cửa đi vào, trong phòng lập tức có mùi thơm, cô ta đổi một lọ tinh dầu thơm rồi mới rời đi.

Trong mắt Lý Hằng hiện lên tính toán.

Hứa Như không cảnh giác, đây là việc người giúp việc sẽ làm mỗi ngày.

“Vẻ mặt này của cô làm sao có thể khiến cho đứa em trai của tôi thần hồn điên đảo được.” Lý Hằng từng bước tới gần, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Hứa Như theo bản năng lùi lại.

Nhưng bên cạnh cô là ghế sofa, không thể lùi về sau được nữa.

Lý Hằng ngồi xuống bên cạnh cô, cơ thể thon dài gần như chạm vào cô.

Sắc mặt Hứa Như trắng bệch, cô lập tức đứng lên.

Nhưng Lý Hằng nhanh chóng siết chặt cổ tay cô.

Ngay tức khắc, Hứa Như ngã vào trong vòng tay của anh ta.

Cô lập tức đẩy anh ta ra, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Nhưng phản ứng của cô khiến cho Lý Hằng rất thích thú.

“Hứa Như, cô nói xem nếu tôi động vào cô, Lý Thế Nhiên sẽ làm gì?” Giọng nói Lý Hằng trầm thấp lạnh lùng.

Nó rơi vào tai Hứa Như, ngược lại làm cho cô sợ hãi.

Đôi mắt cô mở to, cô cố gắng đấu tranh mạnh mẽ.

Thế nhưng, cơ thể cô không có một chút sức lực nào, thậm chí có một ngọn lửa đang dần lan ra trong khoang ngực.

Thật nóng.

Tại sao lại như vậy.

Nhìn thấy sự thay đổi của Hứa Như, Lý Hằng cười ranh mãnh:“Hứa Như, tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi, có thể khiến cho em trai tôi nhớ nhung lâu như vậy, hẳn là có một ít kỹ xảo đặc biệt gì đó...”

Nghe những lời hèn hạ của Lý Hằng, Hứa Như thực sự hoảng sợ, định cầm thứ gì đó lên đập anh ta, nhưng Lý Hằng đã nhanh chóng siết chặt cổ tay cô.

Anh ta vừa tới gần, thân thể của Hứa Như chỉ muốn dính vào.

Loại phản ứng này thật đáng sợ!

Cô hiện giờ không còn ý thức gì nữa, cô chỉ muốn nhiều hơn nữa...

“Anh… anh đang nói nhảm gì vậy, Lý Hằng, anh buông tôi ra…” Lời nói rõ ràng là tức giận, nhưng từ miệng Hứa Như nói ra, lại vô cùng mê người.

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng và quyến rũ của cô, Lý Hằng vốn dĩ không có cảm tình với Hứa Như lắm, chỉ đơn giản là muốn báo thù Lý Thế Nhiên.

Nhưng bây giờ cô bày ra một bộ dạng mê người như vậy, anh ta càng cảm thấy hưng phấn.

Nhìn ánh mắt của Hứa Như, mang theo một tia sáng như sói...

Đột nhiên, một tiếng “bốp” vang lên khắp căn phòng.

Trên mặt một trận đau đớn kịch liệt, sắc mặt Lý Hằng lạnh xuống, người phụ nữ này dám đánh mình!

Hứa Như cạn kiệt sức lực, lòng bàn tay đau nhức, cảm xúc cũng rõ ràng hơn một chút.

Không thể tiếp tục như thế này...

Nhưng bàn tay đã không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trên người mình.

Khóe miệng Lý Hằng cười lạnh, hung hăng ôm Hứa Như vào lòng, “Để tôi nếm thử, người phụ nữ mà Lý Thế Nhiên thích… đến cùng có mùi vị như thế nào!”

Lời vừa dứt, anh ta đã xé áo khoác của Hứa Như.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa bị đá tung ra.

Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, thân thể kháng cự muốn lại gần Lý Hằng, nhưng cô không tự chủ được.

Cô thật sự rất khó chịu.

Ngay cả động tĩnh ở ngoài cửa cũng không thể khiến cô tỉnh táo.

Cho đến khi giọng nói đã đi sâu vào xương tủy vang lên bên tai”Bà Lý.”

Xưng hô quen thuộc, giọng nói quen thuộc.

Hứa Như tỉnh táo trở lại, ngơ ngác quay đầu lại, nhìn bóng dáng thon dài của Lý Thế Nhiên.

Người đàn ông mặc áo trắng và quần đen giống như luôn xuất hiện trong những lúc nguy hiểm.

Đôi mắt Hứa Như đỏ hoe, không cầm được nước mắt.

Sắc mặt Lý Hằng tối sầm lại, nhìn thấy Lý Thế Nhiên từng bước tới gần, anh ta thực sự hơi sợ hãi.

Đứa em trai này, toát ra khí thế âm hàn đáng sợ, nhìn ánh mắt của anh ta, giống như đang lăng trì.

“Sao cậu có thể tìm ra nơi này!” Một lúc lâu sau, Lý Hằng mới tìm lại được giọng nói của mình.

Lý Thế Nhiên cười lạnh, nhìn quần áo mỏng manh của Hứa Như, đã bị Lý Hằng xé rách.

Đôi mắt anh hiện lên một luồng sát khí mạnh mẽ.

Đôi chân dài tiến lại gần, Hứa Như nhìn chằm chằm Lý Thế Nhiên không chớp mắt, mãi đến khi đứng trước mặt cô, cô mới khẳng định đây không phải ảo giác của chính mình.

Anh thực sự đã đến.

Cô muốn đứng dậy, muốn ôm anh.

Nhưng Lý Hằng đang khống chế cô, Hứa Như không nhúc nhích được.

Giây tiếp theo, Lý Thế Nhiên đã đấm Lý Hằng một cú dữ dội, Lý Hằng ngay lập tức đánh trả, sau đó lại bị đấm thêm một cú khác, trong mắt của cả hai người họ đều hiện lên sự căm thù rõ ràng.

Hứa Như run người lập tức chỉnh lại quần áo, nhìn cảnh tượng trong phòng ngủ dần trở nên điên cuồng, Lý Thế Nhiên lúc này chính là một con sói đang tức giận, cô chưa từng thấy anh như thế này.

Ra tay mạnh mẽ, thủ đoạn cương quyết chiếm thế thượng phong.

Lý Hằng hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Thế Nhiên, chưa được bao lâu, anh ta đã bị đánh gục.

Mà tất cả suy nghĩ của Lý Thế Nhiên không phải là người nằm trên đất.

Quay người lại, Hứa Như run rẩy nhìn cảnh này, những gì vừa rồi Lý Hằng làm khiến cô vô cùng sợ hãi, hơn nữa cơ thể cô đã nóng lên từ lâu, cô ôm cánh tay, chỉ có thể dùng sức véo vào da mình.

Đau đớn có thể làm cho cô tỉnh táo.

Lý Thế Nhiên đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Như, vẻ mặt ảm đạm đến đáng sợ.

Cô bị hạ thuốc.

Anh ôm ngang cô, nhưng vừa bước đi thì Lý Hằng đã lao tới, khuôn mặt của anh ta sớm đã bị đánh cho sưng vù lên, sự thô bạo vừa rồi của Lý Thế Nhiên khiến anh ta sợ hãi.

Nhưng tuyệt đối không thể để anh mang Hứa Như đi như thế này được!

“Lý Thế Nhiên, mùi vị người phụ nữ của cậu thì ra cũng chỉ như thế.” Anh ta mỉa mai.

Hứa Như trợn to mắt khi nghe thấy lời này, Lý Hằng đang nói bậy!

Vừa rồi... không có chuyện gì xảy ra cả!

Mặc dù quần áo của cô bị kéo ra, nhưng trước khi Lý Hằng chưa kịp làm gì thì Lý Thế Nhiên đã xông vào rồi.

Nhưng hiển nhiên, Lý Thế Nhiên nghe lời Lý Hằng nói, toàn thân lại nổi lên sát khí.

Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng rơi xuống người Lý Hằng, khóe miệng hiện lên một nụ cười tàn nhẫn:“Thế à?“. truyện tiên hiệp hay

Ôm lấy Hứa Như, Lý Thế Nhiên cũng không muốn tự mình ra tay, anh liếc nhìn ra ngoài cửa, giây tiếp theo, hàng chục người đàn ông xông vào và bao vây Lý Hằng.

“Anh ta chạm vào tay nào của em?” Khi Lý Thế Nhiên hỏi Hứa Như, giọng điệu của anh rất dịu dàng, hoàn toàn khác với người đàn ông bạo lực vừa rồi.

Ánh mắt của Hứa Như xuyên qua đám người, rơi vào trên người Lý Hằng đang chật vật nằm đó.

Vừa rồi cô không tỉnh táo, thật ra cô cũng không rõ.

Cô lắc đầu, tay ôm Lý Thế Nhiên cũng không buông lỏng, cô theo bản năng cọ vào ngực anh.

Chỉ có như vậy mới có thể thoải mái hơn một chút.

Nhưng thật ra, lại càng kích thích cảm xúc của cô hơn.

Lý Thế Nhiên đương nhiên cảm giác được, trong mắt hiện lên sự đau lòng, anh không nhìn Lý Hằng, rất nhanh rời khỏi phòng, sau đó nói: “Vậy thì phế hết hai tay.”

Hứa Như nhắm mắt lại, không còn nghe rõ tiếng của Lý Thế Nhiên nữa.

Ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt, cô nắm chặt lấy áo của Lý Thế Nhiên, đôi mắt mê ly khẩn cầu nhìn anh.

“Lý Thế Nhiên, anh buông em ra đi.” Cô thì thầm.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình trạng sẽ càng trở nên khó kiểm soát hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.