Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 200: Chương 200: Tôi bằng lòng




“Tôi không biết lịch trình của anh ấy.” Hứa Như lắc đầu.

Lê Nhan Vinh nghi ngờ sờ cằm, không biết?

Anh ta còn tưởng tình cảm của hai người rất tốt!

“Hay là, tôi nói với cô nhé?” Lê Nhan Vinh đột nhiên cong đôi môi mỏng.

Hứa Như nhíu mày nhìn dáng vẻ không có ý tốt này của Lê Nhan Vinh, sau đó không nhìn nữa.

Lê Nhan Vinh không khỏi lạnh mặt, người phụ nữ này luôn mang dáng vẻ cứng đầu cứng cổ, chậc chậc, cũng giống Lý Thế Nhiên lắm.

Anh ta nhìn Hứa Như nói: “Đúng lúc tôi có chút việc công, Hứa Như, cô cũng đi theo tôi đi.”

Dứt lời, Lê Nhan Vinh bảo người phụ nữ bên cạnh về trước, anh ta lại ấn xuống nút lầu một.

Hứa Như hơi khựng lại, cô biết bây giờ Lê Nhan Vinh là cấp trên của mình, nhưng rõ ràng anh ta có ý đồ khác.

“Tổng Giám đốc Lê, có việc công gì thế?” Hứa Như hỏi.

“Tới rồi cô sẽ biết.” Lê Nhan Vinh nói với giọng điệu không cho phản bác.

Nửa tiếng sau, câu lạc bộ Hoa Thành.

Đã vào đêm, nơi này lại đèn đuốc sáng trưng, Giám đốc đón khách lễ phép nghênh đón Lê Nhan Vinh, rõ ràng anh ta là khách quý ở đây.

Hứa Như vẫn luôn đi theo sau lưng anh ta, xuyên qua hành lang xa hoa mạ vàng, đi vào một phòng bao ở cuối.

Bên trong có mấy người đàn ông mặc âu phục nhàn hạ, Lê Nhan Vinh vừa đến, bọn họ đã chủ động nhường ra chỗ giữa, Hứa Như hơi cứng đờ ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Mấy vị này đều là cổ đông của tập đoàn Hằng Thân, đây là trợ lý Hứa Như của tôi.” Lê Nhan Vinh giới thiệu đơn giản.

Mấy người này đúng là đang bàn việc công, Hứa Như không hiểu rõ chuyện kinh doanh lắm, cũng không cần thiết phải ghi chép, chỉ im lặng ngồi bên cạnh uống nước.

“Hứa Như, đi thúc giục giúp chúng tôi, sao rượu vẫn chưa được bưng lên vậy.” Sau một lúc lâu, Lê Nhan Vinh dặn dò.

Hứa Như ra ngoài, trái phải đằng trước đều là hành lang, khi nãy là đi từ cái hành lang nào đến…

Ở đây cũng không có bảng hướng dẫn, khựng lại một lát, cô chỉ có thể tuỳ ý chọn một hướng đi, dù sao nhìn thấy nhân viên phục vụ là được rồi.

Quanh quẩn mấy vòng vẫn không thấy người, rẽ thêm lần nữa, lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Hứa Như lập tức lùi về sau theo bản năng, tim vô thức đập nhanh hơn.

“Lý Thế Nhiên, em không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả đường lui cũng không cho em, còn sắp xếp hôn nhân của em chu đáo như thế.” Lục Hoan châm chọc nhìn người đàn ông trước mắt.

Cô ta yêu anh biết bao nhiêu năm, anh lại đối xử với cô ta như vậy.

Trái tim của anh, đúng là cứng như đá.

Trên mặt Lý Thế Nhiên không có chút cảm xúc, hờ hững nói: “Tôi đã nói rồi, đừng ở lại bên cạnh tôi.”

“Anh thích Hứa Như như vậy, sợ cô ta hiểu lầm như vậy ư? Chúng ta hoàn toàn chưa từng xảy ra cái gì cả!” Giọng điệu của Lục Hoan càng giận dữ hơn, hai mươi mấy năm qua, cô ta chưa từng thấy bên cạnh Lý Thế Nhiên có người phụ nữ nào khiến anh để tâm như thế.

Ngay cả cô ta, Lý Thế Nhiên cũng đối xử rất hờ hững, chưa từng vượt qua quy tắc.

Cô ta cho rằng anh đối xử với ai cũng thế.

Nhưng Hứa Như lại xuất hiện, đánh vỡ tất cả chờ mong của cô ta với Lý Thế Nhiên.

Lý Thế Nhiên lạnh lùng nhíu mày: “Không có cô ấy, tôi cũng sẽ không cưới em.”

Bước chân của Lục Hoan không nhịn được lảo đảo, lời này khiến phòng tuyến tâm lý vốn yếu ớt của cô ta thoáng chốc sụp đổ.

Nước mắt trong suốt dần rơi xuống.

Tức giận khiến Lục Hoan đột nhiên kéo lấy cánh tay Lý Thế Nhiên, cô ta nhón chân, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào anh: “Vậy sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Lý Thế Nhiên, anh thật sự không có chút tình cảm nào với em ư?”

Lục Hoan là đang bất chấp tất cả, cô ta sắp kết hôn rồi, nhưng cô ta vẫn muốn có được một đáp án từ chỗ Lý Thế Nhiên.

Dứt lời, cô ta nhón chân muốn ôm lấy Lý Thế Nhiên, ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng cô ta mong chờ đã lâu.

Hứa Như cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, chợt cảm thấy trái tim đau đớn, Lục Hoan đưa lưng về phía cô, cô chỉ có thể nhìn thấy cô ta nâng mặt Lý Thế Nhiên, vô cùng thân thiết. Truyện Full

Cô không thể ở lại đây được nữa…

Hứa Như xoay người, cứng đờ bước đi, hình ảnh hai người ôm nhau in sâu vào đầu cô.

Rõ ràng đã nói với mình không sao, nhưng tận mắt nhìn thấy rồi, suy cho cùng vẫn thấy mất mát.

Nhìn thấy mặt người phụ nữ ngày càng đến gần, Lý Thế Nhiên gần như lập tức đẩy cô ta ra, Lục Hoan hoàn toàn không thể chạm được vào anh, cả người lại lảo đảo lần nữa rồi chật vật ngã xuống.

“Lục Hoan, để lại chút tôn nghiêm cho mình đi.” Giọng điệu của người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ.

Lục Hoan ngã xuống đất, trái tim đau như bị xé rách, sự không cam lòng dần trở thành oán hận, cô ta siết chặt tay.

Lúc này, cửa phòng bao cách đó không xa mở ra, An Thành Minh sải bước đi tới, đưa mắt nhìn Lục Hoan sắc mặt tái nhợt, duỗi tay về phía cô ta.

“Nếu em không muốn, tôi có thể từ hôn.” Giọng nói của An Thành Minh lạnh lẽo.

Anh ta rất có cảm tình với Lục Hoan, nhưng lòng dạ của người phụ nữ này trước giờ đều không nằm trên người anh ta, anh ta cũng không ép cưới.

Đường đường là Thủ trưởng của nước B, có rất nhiều phụ nữ tranh trước giành sau vì anh ta, trước giờ Lục Hoan chỉ là một trong những lựa chọn của anh ta thôi.

Lục Hoan nâng mắt, tỉnh táo lại, cô ta nắm lấy tay An Thành Minh đứng lên, lắc đầu nói: “Tôi bằng lòng.”

Nói ra ba chữ này, dù tan nát cõi lòng cũng không thể hối hận nữa.



Hứa Như lại lạc đường, nhưng lại gặp được bồi bàn, sau khi thúc giục người đó bưng rượu vang đỏ thì được dẫn đường trở về phòng bao.

Nhưng khi bước vào, lại nhìn thấy một người.

Hứa Như cứng đờ, hờ hững đi qua, vẫn ngồi bên cạnh Lê Nhan Vinh: “Tổng Giám đốc Lê, rượu sẽ được bưng lên ngay.”

“Sao sắc mặt lại khó coi thế?” Lê Nhan Vinh nhíu mày.

Sau đó đưa mắt nhìn về phía Lý Thế Nhiên.

Lý Thế Nhiên nheo mắt, Hứa Như ngồi ở chỗ cách anh hai mét, khi nãy đi ngang qua hoàn toàn xem như không thấy anh.

Hứa Như lắc đầu, im lặng ngồi trong góc, trong đầu đều là hình ảnh Lục Hoan ôm Lý Thế Nhiên, không ném đi được.

Cũng không biết những người khác trong phòng bao rời đi lúc nào, Lê Nhan Vinh đưa ly rượu qua, cong môi nói: “Uống một chút không?”

Hứa Như nâng mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lý Thế Nhiên ở sofa trước mặt qua ly rượu trong suốt.

Cô bình tĩnh nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hương vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng, cũng không bằng sự khó chịu trong lòng.

Lê Nhan Vinh ngạc nhiên nhìn cô, độ cồn của ly rượu này không thấp, Hứa Như lại uống cạn rồi…

Anh ta lập tức nổi da gà nhìn về phía Lý Thế Nhiên.

Nhưng đối phương chỉ lo chú ý đến Hứa Như.

Hai người này cãi nhau à?

Cuối cùng anh ta cũng nhận ra, ít nhất khi nãy lúc có không ít người ngồi trong phòng bao, đều không ai nhìn ra Lý Thế Nhiên và Hứa Như là vợ chồng.

Anh ta hắng giọng, muốn chuồn đi: “Cũng muộn rồi, tôi nên về thôi, người anh em, chị dâu, hai người thong thả nhé…”

Dứt lời đã nhanh chóng bỏ đi, sợ bị Lý Thế Nhiên truy cứu.

Hứa Như uống một ly rượu, gò má đỏ hồng, đầu cũng choáng váng, cô cố mở mắt, tầm mắt mơ hồi, hình như người đàn ông đối diện đang đi tới đây.

Cô cười: “Lý Thế Nhiên…”

Trong lời nói lại không hề có độ ấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.