Trời gần sáng thì Lý Tú Tú mới yên lặng mà ngủ đi, Hứa Như cũng nằm sấp trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát.
Lúc mở mắt ra, hình như lại có chút khác thường.
Cô không phải đang ngủ trên ghế sofa sao?
Chớp chớp mắt, cô trở mình một cái, mới phát hiện mình đang ngủ trên đùi của một người nào đó.
Cô lập tức ngồi dậy, khuôn mặt anh tuấn của Lý Thế Nhiên lọt vào tầm mắt.
Anh đến khi nào vậy?
Cô lại ngủ trên đùi anh từ lúc nào vậy?
“Nếu buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi.” Lý Thế Nhiên sủng nịch mà xoa xoa đầu tóc của cô. ngôn tình sủng
Giống như hai người vẫn chưa ly hôn vậy.
Nhưng Hứa Như đã rất tỉnh táo rồi, lắc lắc đầu: “Tôi không buồn ngủ.”
Lúc này, chiếc áo khoác của Lý Thế Nhiên ở trên người trượt xuống, cô lập tức nhặt lên đưa cho anh, đứng dậy khỏi người anh.
Nhưng bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn quanh quẩn loại hơi thở chỉ thuộc về Lý Thế Nhiên, rất lâu vẫn chưa tiêu tán.
Cô đi đến bên cạnh Lý Tú Tú, cô ta vẫn chưa tỉnh, Hứa Như kiểm tra vết thương và nhiệt độ của cô ta, xác nhận không sao thì mới yên tâm.
Rời khỏi phòng bệnh, cô cũng nên về trường học rồi.
“Anh Lý, nếu như Lý Tú Tú có bất kỳ tình trạng gì, xin hãy kịp thời thông báo cho tôi.” Hứa Như xa cách mà nói.
“Ừm, tôi đưa em về.” Lý Thế Nhiên cũng ngồi dậy.
“Không cần phiền đâu.”
“Không phiền một chút nào hết.” Lời của Lý Thế Nhiên mang theo vài phần ngữ khí mệnh lệnh.
Trên xe, Hứa Như cứ mãi ngáp, cô không có ngủ được nhiều bây giờ buồn ngủ vô cùng.
“Buổi sáng anh tới khi nào vậy?” Cô hỏi.
Cô vậy mà lại ngủ say như vậy, ngay cả Lý Thế Nhiên đến rồi mà cũng không biết.
“Hai tiếng trước, ngủ một lát đi, tôi lái chậm một chút.” Lý Thế Nhiên vươn tay tới, giúp cô cài dây an toàn.
Nhiệt độ có hơi lạnh lướt qua trước ngực cô, Hứa Như theo bản năng run lên.
Mặt vậy mà lại đỏ lên rồi.
Tay của người đàn ông vẫn chưa rời khỏi, đột nhiên siết lấy cằm của Hứa Như, khiến cô không thể không ngước mắt nhìn anh.
“Căng thẳng?” Thanh âm của anh trầm thấp, từ tính.
Trái tim của Hứa Như không được bình tĩnh lắm…
“Không có, anh mau lái xe đi.” Hứa Như quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại xoay mặt cô qua: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Hứa Như nhìn anh, ánh mắt dường như bị đôi con ngươi đen láy như đá vỏ chai của anh thu hút.
Anh luôn có mị lực quyến rũ cô.
“Đến thì kêu tôi.” Nói xong, cô cũng không gắng tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, hình như cô mới ngủ vô cùng an ổn được.
Cho nên, vốn không biết đã đến trường học từ lâu rồi.
Lúc tỉnh lại thì đã sắp trưa, còn Lý Thế Nhiên ở bên cạnh cô đang xử lý chuyện công, nhưng từ đầu đến cuối đều rất yên lặng.
Dụi dụi mắt, Hứa Như nhìn cửa trường Đại học Lâm Hải ở bên ngoài, rồi lại nhìn thời gian.
“Lý Thế Nhiên, không phải bảo anh kêu tôi dậy rồi sao?” Cô có chút tức giận.
“Mấy ngày nay em cũng không có tiết, không gấp.” Hình như anh rất hiểu lịch học của cô.
“Tôi không muốn làm lỡ thời gian của anh.”
“Sao em lại không biết, tôi muốn ở bên cạnh em hơn nhỉ?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Ngữ khí của Hứa Như có hơi lạnh.
“Tôi biết, vợ cũ của tôi không cần cứ phải nhắc lại sự thật này, nhưng mà ly hôn rồi cũng không thể ngăn cản tôi muốn tiếp cận em, không phải sao?” Anh túm lấy cổ tay của cô, gần như là bá đạo mà đè ép cô ở trên chỗ ngồi.
Cái tư thế này khiến cho Hứa Như vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không đẩy Lý Thế Nhiên ra được.
Cô tức giận trừng anh: “Anh Lý có ý gì?”
“Hứa Như, tôi không thích em gọi tôi là anh Lý.” Ánh mắt anh trở nên đáng sợ.
Trái tim Hứa Như càng nhảy loạn hơn.
Lý Thế Nhiên lúc này dường như đã trút bỏ đi khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn ngày thường, mà trở nên nguy hiểm và thâm trầm.
Cô nuốt nước bọt, rất lâu cũng không phát ra được một tiếng nào.
“Lý Thế Nhiên, anh bỏ tôi ra!” Nhìn thấy anh càng ngày càng tiến gần, Hứa Như bất giác nhấc chân đá về phía anh.
Lý Thế Nhiên hiển nhiên không ngờ đến, than thở một tiếng, mi tâm nhíu lại.
Nhưng từ đầu đến cuối đều không buông Hứa Như ra.
Hạ ghế xuống, cả người anh gần như là bao trùm trên cơ thể của cô.
“Lý Thế Nhiên!”
“Ngoan, tôi chỉ là muốn ôm em.” Nói xong, anh ấn cái cơ thể mảnh khảnh đó đến trước ngực mình.
Động tác không có quá đáng lắm, giữa những cử động, Hứa Như có thể cảm nhận được sự dịu dàng của Lý Thế Nhiên.
Anh luôn khiến cho cô khó mà chống cự được.
Dần dần, Hứa Như yên tĩnh lại.
Ở trong vòng tay của Lý Thế Nhiên, là lúc cô thả lỏng nhất.
Cho dù đã ly hôn rồi, nhưng cô vẫn ỷ lại vào anh theo bản năng.
Rõ ràng là muốn cai, nhưng anh lại năm lần bảy lượt tiếp cận cô.
Mãi đến khi một tràng chuông điện thoại vang lên, Hứa Như lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Điện thoại rơi xuống thảm, Lý Thế Nhiên ngồi thẳng dậy, nhặt điện thoại lên.
Hứa Như cũng ngồi dậy, ánh mắt đảo một cái, liền nhìn thấy cuộc gọi đến trên đó.
Tần Nhi.
“Làm phiền anh rồi.” Bắt xe với vẻ mặt vô vảm, Lý Thế Nhiên thậm chí còn không kịp bắt lấy cô.
Hứa Như gần như là hoảng loạn mà tẩu thoát, cô đang làm gì vậy?
Người đàn ông đó…cô còn có trông đợi gì với anh nữa chứ?
Giữa bọn họ đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.
Trong xe, tầm mắt của người đàn ông vẫn rơi trên người của Hứa Như, tiếng chuông điện thoại reo lên rất lâu cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng không bao lâu lại reo lên.
“Tổng giám đốc Lý, hiệp nghị đã được đưa đến quý công ty rồi, khi nào anh về ký hợp đồng?”
“Chiều.”
“Được, rất cảm ơn Tổng giám đốc Lý.”
Cúp điện thoại, ý cười ở bên môi của Lý Thế Nhiên càng lúc càng lạnh.
…
Mấy ngày tiếp theo ở bệnh viện, Hứa Như khó tránh cứ gặp phải Lý Thế Nhiên, cho nên lúc anh có mặt, bình thường cô sẽ không qua phòng bệnh.
Lý Thế Nhiên đương nhiên là phát giác ra được, vào ngày Lý Tú Tú xuất viện, anh đã chặn lấy Hứa Như ở văn phòng.
Lúc này cô đang chuẩn bị đi tìm giáo sư Bạch, ông ta mới vừa về nước rồi.
“Anh Lý.” Hứa Như vẫn luôn xa cách.
“Tình trạng của Tú Tú, em còn chưa nói với tôi.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Mấy ngày nay Tống Dực ở bên cạnh của Lý Tú Tú, Hứa Như gần như đều nói rõ tình hình của Lý Tú Tú cho anh ta biết.
“Lý Tú Tú hồi phục không tệ, đợi lát nữa giáo sư qua xem thử, không có gì thì có thể xuất viện rồi.” Hứa Như nhàn nhạt nói.
“Ừm, mấy ngày nay có phải rất vất vả không?” Lý Thế Nhiên rõ ràng nhìn thấy quầng thâm dưới đôi mắt cô.
“Vẫn ổn.”
“Chú ý nghỉ ngơi, về trường đừng có thức khuya.” Lý Thế Nhiên dặn dò.
Anh biết Hứa Như một khi bắt đầu học tập thì sẽ liều mạng đến thế nào, thức khuya càng là chuyện thường.
“Tôi biết rồi, anh Lý, không có chuyện gì nữa thì tôi đi tìm giáo sư Bạch trước đây.”
Nói xong, không đợi Lý Thế Nhiên nói gì, cô liền đi khỏi.
Mi tâm của người đàn ông nhíu lại một cách nặng nề.
Tất cả không có vấn đề gì, Lý Tú Tú vốn dĩ có thể xuất viện rồi, nhưng lần này cô ta lại sống chết không chịu xuất viện.
“Tôi còn chưa khỏe mà, ở thêm mấy ngày nữa đi.” Lý Tú Tú náo loạn.
Lý Thế Nhiên xị mặt: “Bệnh của em bác sĩ là rõ nhất, ông ta đã đồng ý cho em xuất viện rồi.”
“Bản thân em cảm thấy vẫn chưa khỏe, anh, Tống Dực, các người về hết đi, để Hứa Như qua đây với em.” Lý Tú Tú tức giận nói.
Hứa Như vốn dĩ sắp phải về trường rồi, nhưng lại bị kêu về.
Biết Lý Tú Tú không chịu đi, đáy mắt cô hiện lên sự bất lực.
“Cô Lý, giường bệnh ở bệnh viện không đủ dùng, cô đây là cố ý chiếm dụng tài nguyên y tế đó.” Hứa Như không vui.
Bây giờ bệnh nhân xếp hàng nhập viện phẫu thuật không ít, Lý Tú Tú vì có thân phận đặc biệt nên mới có cái đãi ngộ được vào ở.
Bây giờ làm xong phẫu thuật rồi mà còn không biết tốt xấu như vậy.
“Cũng chỉ có mấy ngày, quan sát thêm đã.”
“Bệnh viện không phải do cô mở.”
“Bệnh viện có cổ phần của anh trai tôi.”
Hứa Như: …
Cô nhìn sang Lý Thế Nhiên: “Vậy anh Lý quyết định đi.”