Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 378: Chương 378: Tôi thà để cô ấy hận tôi




Buổi tối, Hứa Như không ngờ Lý Thế Nhiên vậy mà để Lăng Diệu tới.

Cô ta còn mang tới không ít sách vở cho Hứa Như.

Lăng Diệu một tiếng trước nhận được điện thoại của Lý Thế Nhiên cũng rất bất ngờ, vì thế lập tức tới đây.

“Cậu nói cái gì, Lý Thế Nhiên lấy điện thoại của cậu... Chẳng trách, tớ tin nhắn mãi cho cậu mà cậu đều không trả lời.” Lăng Diệu hiểu ra.

“Có điều Lý Thế Nhiên làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân, anh ta cũng không phải là người biến thái như thế.” Đây là chuyện mà Lăng Diệu tối qua khi về nghĩ rõ ràng.

Biến thái.

Nghe thấy từ này, Hứa Như ngược lại công nhận.

“Anh ấy chính là như thế.” Hứa Như lạnh giọng nói.

“Anh ta vừa rồi gọi điện cho tớ, chắc chính là muốn tớ đến bên cạnh, còn nhắc nhở tớ mang ít sách cho cậu đọc.”

Cho dù Lăng Diệu nói như thế, Hứa Như cũng không thể hiểu nổi Lý Thế Nhiên.

“Tớ bây giờ chỉ muốn nhanh chóng xuất viện.” Đây là suy nghĩ của Hứa Như.

“Tớ thấy chắc cũng còn phải một khoảng thời gian, cậu đã làm phẫu thuật, mỗi ngày đều phải kiểm tra.” Lăng Diệu lật xem bệnh án của Hứa Như.

“Tớ muốn chuyển viện, nơi này là chỗ của Lý Thế Nhiên, tớ không muốn bị anh ấy khống chế.”

Lăng Diêu đau lòng nhìn Hứa Như, tuy cô ta cũng không thể hiểu được hành vi của Lý Thế Nhiên, nhưng nơi này quả thật là bệnh viện tốt nhất Nam Thành.

Hứa Như ở đây có thể nhận được sự chữa trị tốt nhất.

Hơn nữa, Lý Thế Nhiên là bác sĩ, có anh ở đây, Lăng Diệu cũng yên tâm.

“Cậu thật sự muốn như thế?” Lăng Diệu nhíu mày.

“Ừm, có điều tớ không có điện thoại, không thể liên lạc với mẹ.” Theo cô thấy, Lâm Vi bây giờ là người duy nhất có thể dẫn cô đi.

“Tớ ngược lại có thể giúp cậu liên lạc, có điều, anh tớ nói với tớ, Lý Thế Nhiên nhất định là có lý do mới làm vậy, anh ta là đang bảo vệ cậu.”

“Anh ấy là đang giam cầm tớ.” Hứa Như tối sầm mặt.

Lúc này lời gì cũng nghe không lọt, cô rất tức giận.

Từ khi Lý Thế Nhiên ích kỷ chuyển viện cho cô, lại lấy đi điện thoại của cô, cô không biết làm sao thuyết phục bản thân tin anh.

“Cậu đừng bi quan như thế, như thế đối với sự hồi phục của bệnh tình không tốt, ài, tớ cũng không biết làm như nào...” Lăng Diệu cũng bấn loạn rồi.

Nhìn ra sự lo lắng của Lăng Diệu, trên mặt của Hứa Như có chút ý cười: “Diệu Diệu, cảm ơn cậu đến thăm tớ, thật ra tớ cũng chỉ là nóng nảy, thế lực của Lý Thế Nhiên tớ đại khái biết, anh ấy không cho phép tớ xuất viện, tớ không thể rời khỏi, chỉ có thể đợi.”

“Tớ vẫn là bảo anh tớ nghĩ cách vậy.”

Ha người không có nói chuyện quá lâu, Hứa Như cần làm một kiểm tra, thời gian cũng muộn rồi, Lăng Diệu cũng phải trở về.

Nhìn thấy Lý Thế Nhiên đi ra, Lăng Diệu cản anh lại.

Khí thế của Lý Thế Nhiên luôn rất mạnh, khi đối diện với anh, Lăng Diệu có hơi căng thẳng.

“Cô Lăng, tung tích của Hứa Như xin cô hãy giữ bí mật.” Lý Thế Nhiên mở miệng trước.

“Tôi tại sao phải nghe theo anh.” Lăng Diệu phản bác.

“Không nghe theo lời của tôi, cô ở đây đừng ra ngoài nữa.” Lý Thế Nhiên lạnh nhạt nói.

Khi đối diện với người khác, sức kiên nhẫn của anh có hạn.

“Anh nên biết, tiếp tục như thế, cô ấy sẽ hận anh.”

Sự đau khổ và giãy giụa vừa rồi của Hứa Như cô ta đều nhìn thấy.

“Tôi thà để cô ấy hận tôi.”

Lăng Diệu kinh dị nhìn Lý Thế Nhiên, nhất thời không lên tiếng.

Cô ta nhận ra được cảm tình của Hứa Như đối với Lý Thế Nhiên, nhưng Lý Thế Nhiên, cô thật sự một chút cũng nhìn không thấu anh.

Rời khỏi bệnh viện, Lăng Thuần ở bên ngoài đợi cô ta.

Lăng Diệu muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì?” Lăng Thuần tự nhiên là nhìn ra được tâm tư của em gái.

“Chúng ta có thể đem Hứa Như ra ngoài không?” Lăng Diệu hỏi.

Bây giờ cảm xúc của Hứa Như quá lạc lõng rồi, cô ta sợ sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cô.

Hơn nữa, cô ta nhìn ra được Hứa Như thật sự rất khó chịu.

Cô chỉ muốn rời khỏi.

“Cô ấy như thế nào rồi?” Lăng Thuần lo lắng hỏi.

Chuyện của cô, anh ta đã cố tình áp chế không đi quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được.

“Lý Thế Nhiên bây giờ nhốt cô ấy, điện thoại cũng thu rồi, không để cô ấy liên lạc với bất kỳ ai.”

“Thân thể của cô ấy còn chưa khỏi, chắc là phải tiếp tục nằm viện.” Lăng Thuần nhíu mày.

“Nhưng trạng thái của Hứa Như tệ như vậy, đâu có thể yên tâm dưỡng bệnh, Lý Thế Nhiên đây là đang ép cô ấy.” Ngữ khí của Lăng Diệu có hơi kích động.

Nếu như là cô ta, bị nhốt ở nơi này, không có điện thoại, không thể giao lưu với người khác, sợ rằng một tiếng thì cô ta phát điên rồi.

Huống chi Hứa Như đã duy trì trạng thái như này hai ngày rồi.

Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Thuần dần tối đi, nhìn bệnh viện được cảnh vệ nghiêm ngặt, muốn dẫn Hứa Như đi, rất khó.

“Nếu như khi cô ấy khỏi Lý Thế Nhiên vẫn không thả người, chúng ta sẽ nghĩ cách dẫn cô ấy ra ngoài.”

Đây cũng là suy nghĩ đến thân thể của Hứa Như.

Lăng Diệu luôn tin anh trai, cũng chỉ có thể như thế.

3 ngày sau.

Sáng hôm nay là ngày mở phiên tòa vụ phỉ báng của Tần Nhi, chứng cứ đầy đủ, Tần Nhi bị kết án một năm, lập tức vào tù.

Kỳ Chiến và Lý Hằng đều đến tòa.

“Động tác của Lý Thế Nhiên rất nhanh, sợ rằng chuyện của Tần Nhi còn sẽ tiếp tục bị tra.” Kỳ Chiến nheo mắt.

“Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được tung tích của Hứa Như.” Sắc mặt của Lý Hằng rất là u ám.

“Tôi đã tra được rồi, có điều người không thể ra tay được.”

“Lúc đó anh đưa cô ấy đến bệnh viện cấp cứu, còn không phải là không nỡ sao, tôi không tin anh thật sự sẽ động thủ với người phụ nữ đó.” Lý Hằng lạnh giọng nói.

“Nếu như thật sự xảy ra chuyện như thế, chúng ta lấy cái gì uy hiếp Lý Thế Nhiên, đợi tin của tôi, trong một tuần, tôi sẽ đem người ra.” Kỳ Chiến nói.

“Tôi nghe nói, gần đây Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm luôn nhìn chằm chằm vào anh, thuốc mới của anh nhận được phản hồi không tệ, đã chiếm không ít thị trường của Lý Thị.”

“Đó là phải nhờ sự giúp đỡ của Sếp Lý.” Kỳ Chiến lộ ra nụ cười âm lãnh.

...

Bệnh viện Nam Thành.

Hứa Như mỗi ngày đặt sự chú ý vào trong việc học tập, tâm trạng cuối cùng cũng dần dần điều tiết trở lại.

Hơn nữa điều quan trọng hơn là không có tiếp tục nhìn thấy Lý Thế Nhiên nữa, bên cạnh chỉ có Lý San chăm sóc cho cô.

Biết cô ta là người của Lý Thế Nhiên, Hứa Như không có giao lưu quá nhiều với cô ta.

Lăng Diệu mấy ngày này kín tiết, mãi đến thứ 6 mới có thể đến thăm cô.

“Cậu khi nào có thể xuất viện, ký túc chỉ có một mình tớ, nếu như tối nào có sấm sét tớ sẽ khóc mất.” Lăng Diệu mặt mày nhăn nhó.

Hứa Như mỉm cười: “Tớ thấy đại khái tuần sau là được rồi, kiểm tra sáng nay đã không có gì đáng ngại nữa, có điều vẫn cần quan sát thêm.”

“Vậy thì tốt, bài tập của cậu đưa cho tớ đi, tớ giúp cậu giao cho giáo sư Bạch.”

Hứa Như tuy nằm viện, nhưng vẫn mỗi ngày kiên trì học tập, duy trì nói chuyện với Bạch Sơn.

“Cậu thật là chăm chỉ, không có cậu ở ký túc làm động lực cho tớ, tớ đều muốn lười chết rồi.”

“Vậy thì đến thư viện, cậu không phải rất thích đi hẹn hò với Khương Trì hay sao?”

“Ai thích hẹn hò với anh ta chứ!” Nhắc đến cái tên này, gò má của Lăng Diệu không tự nhiên mà đỏ lên.

“Các cậu có thể bắt cặp đến thư viện cùng học, để anh ta làm động lực cho cậu.”

“Không muốn không muốn, Hứa Như, tớ với anh ta không có gì.”

“Tớ cũng không có nói cậu với anh ta có cái gì.” Ý cười trên mặt Hứa Như càng sâu.

Lăng Diệu bĩu môi, hai người ở trong phòng bệnh nói đùa với nhau.

Lý Thế Nhiên đứng ở ngoài cửa, nhìn nụ cười lâu lắm mới xuất hiện trên mặt Hứa Như, khi đối diện với anh, cô đã rất lâu cũng không có cười chân thành như vậy rồi.

Xoay người, anh rời khỏi bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.