Hôn Nhân Đỉnh Cấp

Chương 348: Chương 348: Trắng trợn




“Giám đốc Lữ, xin cô phối hợp một chút, nếu như các người đã ở đại học Lâm Hải thì nên tuân thủ quy củ của chỗ này đi.”

“Quy củ, cô đang nói quy củ với tôi sao?” Lữ Thanh cười lạnh: “Cô tự biên tự diễn vì để cho Tổng giám đốc Lý làm anh hùng cứu mỹ nhân, huỷ cả phòng thí nghiệm của bọn tôi, quy củ của cô ở đâu vậy?”

“Phải đó, rõ ràng còn là một học sinh, thủ đoạn này thật là ghê tởm.”

“…”

Dần dần, mấy đồng nghiệp xung quanh cũng hùa theo bàn tán.

Trong mấy lời nói đó đều là sự mỉa mai đối với Hứa Như.

Cô rất nhanh đã hiểu ra rồi.

Người của Lý Thị đều tưởng cô cố ý đem nhốt mình lại để Lý Thế Nhiên đến cứu?

Nhưng lúc đó cô bị nhốt ở một nơi có khí thể độc, đó là lấy mạng cô từng phút từng giây a!

Hứa Như mím môi, sắc mặt trầm xuống: “Tôi không biết tại sao các người lại có thành kiến với tôi lớn như vậy, nhưng phòng thí nghiệm bị huỷ, tôi cũng là người bị hại.

“Người bị hại? Bây giờ còn không phải đang đứng yên lành khoẻ mạnh ở đây sao?”

“Mối quan hệ của cô và Tổng giám đốc Lý không đơn giản đúng chứ, trực tiếp đi nói với Tổng giám đốc Lý đi.” Lữ Thanh lạnh giọng nói.

“Chuyện này, không lẽ các người muốn truyền đến tai Tổng giám đốc Lý sao?” Ngữ khí của Hứa Như lạnh đi vài phần: “Các người không phối hợp làm việc ở đại học Lâm Hải, thậm chí bôi nhọ ông chủ, tôi nghĩ Lý Thị cũng sẽ không chứa chấp mấy nhân viên như các người đâu.”

Thanh âm của mấy người xung quanh lập tức nhỏ lại, đích thực, truyền đến tai của Tổng giám đốc Lý rồi, thật sự không hay lắm.

Bọn họ cũng chỉ dám nói Hứa Như thôi.

“Đây là nội dung của ngày hôm nay, cô xem đi.” Lữ Thanh lúc này mới không tình nguyện mà đưa văn kiện.

Hứa Như nhận lấy, đối diện với từng gương mặt mỉa mai trào phúng này, nhất thời cảm thấy khó chịu cực kỳ.

Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô hít thở sâu, một hồi mới bình tĩnh lại.

Đi đến văn phòng của giáo sư Bạch, Hứa Như cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Nhưng ánh mắt của Bạch Sơ rất sắc sảo, đương nhiên là phát hiện sự khác thường của Hứa Như.

“Yo, ai bắt nạt học sinh của tôi rồi?”

“Giáo sư, không có ai bắt nạt em hết.” Hứa Như đưa báo cáo lên.

“Tôi nghe nói phòng thí nghiệm của Lý Thị xảy ra chuyện rồi, là sao vậy?” Bạch Sơ hỏi.

Chuyện cô bị thương vốn không có bị truyền ra ngoài, Bạch Sơ không hề biết.

“Phòng thí nghiệm bị mất điện rồi, tất cả máy móc bên trong đó đều đang sửa chữa.”

“Tại sao lại sửa chữa?” Bạch Sơ hỏi.

“Em cũng không rõ lắm.”

“Hứa Như, em nói thật cho thầy biết.” Bạch Sơ nhìn cô.

Dưới ánh mắt của Bạch Sơ, Hứa Như có chút khó xử.

“Em không nói, thì thầy đi tìm thằng Lý Thế Nhiên đó.”

“Giáo sư, không có chuyện gì hết mà.”

“Nếu không có chuyện gì, thì đến nỗi cả phòng thí nghiệm phải sửa chữa lại sao?”

“Con nhỏ này, chịu ấm ức thì phải nói với thầy, có phải việc nghiên cứu phát triển có vấn đề gì không?”

“Không phải, đều là vấn đề của em, lúc đứt điện em bị nhốt lại, cho nên Lý Thế Nhiên gần như là đập cả phòng thí nghiệm mới vào cứu được em.” Nghe vậy, Bạch Sơ vậy mà lại cười ra tiếng.

Hứa Như nghi hoặc mà nhìn giáo sư Bạch.

“Thằng nhóc đó sao trước đây tôi không nhìn ra nó nhớ tình cũ như vậy nhỉ.” Bạch Sơ sờ sờ cằm.

Hứa Như đột nhiên lúng túng.

Nhớ tình cũ?

Thực ra lúc đó cô đã ngất đi rồi, không nhớ tình cảnh lúc đó cho lắm.

Chỉ là bên tai vang vọng thanh âm lo lắng của Lý Thế Nhiên, nhưng lại chân thực như vậy…

Ngày hôm sau, Hứa Như cần phải đi bệnh viện tái khám, Lăng Diệu định đi cùng cô.

“Không phải cậu có tiết sao, tớ tự đi được rồi.”

“Tớ đây không phải là lo lắng cho cậu sao, một mình đi bệnh viện là cô độc nhất đó.” Lăng Diệu đã xin nghỉ phép xong rồi.

Hứa Như cười cười: “Tớ thật sự không sao mà.”

“Không được, đi thôi đi thôi.” Lăng Diệu lại rất kiên quyết.

Bên ngoài, một chiếc xe màu đen ngừng ở dưới lầu, là xe của Lăng Thuần.

Hứa Như có chút không vui.

Nhưng bây giờ đang mưa, hai người đúng lúc đều không có mang dù.

“Anh, sao anh lại đến?” Lăng Diệu hiển nhiên cũng rất bất ngờ.

“Đến đưa Hứa Như đi tái khám.” Ánh mắt của Lăng Thuần từ đầu đến cuối đều nhìn Hứa Như.

“Không phiền anh Lăng đâu.” Hứa Như vốn không định lên xe.

Lăng Diệu có chút khó xử, biết Hứa Như không muốn có nhiều tiếp xúc với Lăng Thuần, nhưng Lăng Thuần lại là anh trai của cô…

“Không phiền, ngừng xe ở trường học không tiện, mau lên xe đi.”

Hứa Như định đi ngược lên lấy dù, nghe thấy lời nói của Lăng Thuần, mi tâm nhíu càng chặt hơn.

“Lăng Thuần, anh về đi.”

Vừa dứt lời, đã lên lầu rồi.

Lăng Diệu nhìn anh trai, bất lực mà nói: “Anh, hay là anh về đi.”

Lăng Thuần trầm mặt, chuyện anh ta muốn làm, từ trước giờ chưa hề bỏ cuộc dễ dàng.

Mãi đến khi Hứa Như cầm dù đi xuống, anh ta vẫn chưa đi.

Tầm mắt của Hứa Như từ đầu đến cuối đều không ngừng lại trên người anh ta, cô đi ở phía trước, xe của Lăng Thuần thì đi theo phía sau.

Lăng Diệu ở bên cạnh của Hứa Như, thỉnh thoảng lại nhìn ra sau.

Ở trong trường học, cảnh này đã thu hút lời thì thầm bàn tán của không ít bạn học.

Chiếc xe sang đi theo sau bạn học nữ, người khua môi múa mép đa phần đều nói là một phú hào nào đó đang nuôi nữ học sinh.

“Bây giờ trường đại học Lâm Hải đều trắng trợn như vậy sao? Xe đó là mấy tỷ đồng a….”

“Đúng đó, cậu nói xem có phải là người theo đuổi Hứa Như không?”

“Tớ thấy nói không chừng là bị bao nuôi đó…”

Mấy lời nói khó nghe truyền vào trong tai, sắc mặt Hứa Như thay đổi.

“Im miệng hết cho tôi, nói bậy bạ gì vậy, chiếc xe đó là của anh trai tôi đến đón tôi đó!” Lăng Diệu thì nhịn không được mà mở miệng nói trước rồi.

Nghe vậy, mấy người bạn học không dám nói chuyện nữa.

Chỉ là, từ đầu đến cuối đều khơi dậy động tĩnh không nhỏ.

Đi thẳng ra đến cổng trường, Hứa Như và Lăng Diệu ngồi vào một chiếc xe taxi.

“Diệu, hồi nãy cảm ơn cậu.” Hứa Như có chút áy náy.

Hồi nãy mấy lời đó khó nghe đến thế nào cô đều biết, nhưng Lăng Diệu lại cùng chịu đựng với cô.

“Nói gì vậy chứ, đều là do anh trai tớ mà ra hết, để về tớ nói chuyện với anh ấy, không thể cứ đến trường chúng ta hoài được! Tin đồn nhiều không tốt!”Lăng Diệu tức giận nói.

“Tớ không muốn có bất kỳ dính líu gì với anh ta nữa, nhưng dường như, anh ta cũng coi như là một nửa người nhà họ Lâm, không thể tránh khỏi sẽ chạm mặt nữa.”

Tuy bây giờ ông ngoại đã qua đời rồi, nhưng Lâm Thị vẫn còn không ít sản nghiệp ở trong tay ông ta, nếu như sau này Hứa Như tiếp nhận, thì chắc chắn phải liên hệ với Lăng Thuần.

“Nếu như thật sự không thể chấp nhận anh tớ, vậy thì vẫn nên khiến anh ấy hoàn toàn từ bỏ đi, đừng cho anh ấy thêm hy vọng nữa.” Lăng Diệu cũng nghĩ như vậy.

Chỉ là, suy cho cùng cũng là anh trai ruột, đau lòng a…

Đến bệnh viện, Lăng Diệu mới nhìn thấy anh trai cũng theo đến rồi.

Hứa Như đi vào phòng khám, anh ta mới đi tới.

Sắc mặt âm u vô cùng.

Nhưng lại không muốn biểu hiện ra ở trước mặt Hứa Như.

“Anh, em thấy Hứa Như thật sự không có cảm giác gì với anh a…”

“Cảm giác thì có thể bồi dưỡng được.” Lăng Thuần trầm giọng nói.

“Nhưng anh cũng đã theo đuổi cậu ấy rất lâu rồi…”

“Em cảm thấy anh là người dễ dàng bỏ cuộc sao?” Ánh mắt Lăng Thuần cố chấp.

Lăng Diệu đương nhiên là biết tính cách của anh trai, nhưng trái tim của Hứa Như, cô đã nhìn ra rất rõ…vẫn đang nằm trên người của Lý Thế Nhiên a.

“Mẹ không giới thiệu cho anh đối tượng khác sao?”

Có khoảng thời gian bà Lăng luôn bảo Lăng Thuần đi xem mắt, sau này thậm chí còn có hôn ước với nhà họ Lịch, cần phải để Lăng Thuần thành gia lập thất vào năm 30 tuổi.

Nhưng bây giờ mới chớp mắt đã sắp qua đi rồi.

“Tâm tư của anh ở trên người Hứa Như.”

Lăng Diệu hiểu rồi, chỉ e là mẹ cũng không thuyết phục được đứa con trai này rồi.

“Anh, anh tự giải quyết ổn thoả đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.