Nhất thời bị Quách Thừa Tuyên ôm ghì lấy, phản ứng đầu tiên của Diệp Liên Tuyết chính là bất ngờ đến độ hai mắt trừng mở thật lớn. Đây là lần đầu tiên cả hai người tiếp xúc thân mật với nhau đến độ như thế này và nó khiến cho Diệp Liên Tuyết nhất thời đứng đờ cả ra, chẳng biết phải làm gì nữa.
Lúc sau, khi phản ứng lại, điều đầu tiên Diệp Liên Tuyết muốn làm chính là đẩy hắn ra khỏi người mình. Chỗ này đang là Quách gia, giữa hai người họ tốt nhất vẫn nên là quan hệ hôn nhân lợi ích, nếu để cho bất kì ai nhìn thấy được điều này hẳn là sẽ xảy ra hoạ lớn mất.
Cô giằng ra khỏi người Quách Thừa Tuyên, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng đã sớm bị hắn quấy cho lộn xộn cả lên. Cô không dám nhìn vào trong mắt hắn bởi vì cô sợ rằng hắn cũng sẽ nhìn thấy được cô đang cực kì rối ren.
“Tôi xin lỗi…! Làm cô sợ rồi.” - Quách Thừa Tuyên mở lời trước khi nhìn thấy Diệp Liên Tuyết thực sự đang cực kì bối rối. Hắn cũng không biết vì cái lý do gì khiến bản thân mình lại làm ra hành động đấy ngay lúc này nữa.
Hắn lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, yêu nghiệt thường ngày, hai tay thong thả đút vào trong túi quần, chẳng thấy Diệp Liên Tuyết trả lời lại.
“Nếu như đối tượng kết hôn của cô không phải là tôi, cô có bằng lòng để người đấy ôm mình không?”
Một câu hỏi cực kì đầy ý tứ được Quách Thừa Tuyên hỏi, nhất thời lại khiến cho Diệp Liên Tuyết phải đứng đơ ra. Cô tròn mắt nhìn vào trong mắt hắn, vốn muốn tìm xem lời hắn nói mang bao nhiêu ý nghiêm túc, bao nhiêu đùa cợt?
Chỉ thấy được đôi mắt ưng âm trầm ngày thường của Quách Thừa Tuyên bây giờ chỉ tồn tại biết bao nhiêu bất đắc dĩ. Có lẽ bởi vì cái tát hôm nay, hắn đã thực sự bị làm cho ảnh hưởng rất nhiều.
“Không trả lời cũng được, dù sao thì với tính cách của cô, tôi cũng hiểu được đại khái câu trả lời rồi. Mau trở vào trong đi, đừng biến mất quá lâu bởi vì lũ người kia sẽ đi tìm cô đấy.”
Diệp Liên Tuyết bấm đại mấy chữ trên tin nhắn rồi gửi cho Quách Thừa Tuyên, cô không viết gì quá nhiều, chỉ ghi vỏn vẹn vài chữ: “Mặt của anh…”
Quách Thừa Tuyên hiểu được, nhưng lần này ngược lại, hắn chẳng nói gì. Hắn chưa nhìn thấy khuôn mặt của mình rốt cuộc đã có bao nhiêu sưng đỏ, cũng chưa thể nào bình tĩnh từ sau cái tát đấy của mẹ mình.
Hắn cũng không hiểu được lý do tại vì sao trong sâu thẳm con người hắn ngay lúc đấy lại tiến lấy ôm Diệp Liên Tuyết. Và trong thời khắc ấy, hắn đã nghĩ ngợi những gì, hắn hoàn toàn không biết.
Có lẽ chỉ là tìm kiếm sự chữa lành, từ một người mà hắn nghĩ rằng hắn được phép yếu đuối trước mặt người đấy.
Và Quách Thừa Tuyên đang cực kì cực kì vụn vỡ.
Phải như thế nào đây khi mẹ ruột của hắn, người luôn luôn tự hào về hắn có một ngày phải xuống tay với hắn chỉ vì hắn lựa chọn một cuộc hôn nhân không giống như ý muốn của bà. Hắn không trách mẹ mình, cũng chẳng trách bất kì ai khác, hắn chỉ luôn tự hỏi rằng bản thân mình sai ở đâu mà thôi.
“Vào với ông nội trước đi, nói với ông lát sau tôi sẽ vào, nhé!” - Hắn cười, cố xua Diệp Liên Tuyết rời khỏi chỗ này.
Cô cũng hiểu được, càng chẳng lấy lý do gì để nán lại nữa, bèn rời đi. Trước khi đi qua góc khuất của hành lang, Diệp Liên Tuyết xoay người lại, cô nhìn hắn, nhìn thấy Quách Thừa Tuyên ngông cuồng tự đắc của ngày thường vì sao hôm nay lại cô đơn đến như thế?
Diệp Liên Tuyết mặc dù không ưa gì Quách phu nhân nhưng thực chất cũng chưa bao giờ muốn đối đầu với bà ấy. Dù đúng dù sai, dù bà ta có thành kiến sai về cô đi chăng nữa cô cũng chưa bao giờ muốn đụng chạm gì đến bà ta. Một phần vì Quách phu nhân là trưởng bối, là mẹ chồng tương lai của cô, hơn nữa chính là cô không muốn Quách Thừa Tuyên phải khó xử.
Nhưng không ngờ cô ngoan ngoãn an phận thủ thường, không gây rắc rối, không đụng chạm gì đến lợi ích của Quách gia thì bà ta lại đụng chạm trước. Không đụng được đến cô, bà ta lại chuyển sang trút giận lên đứa con trai mà bà ta vốn luôn tự hào.
Điều này làm cho Diệp Liên Tuyết áy náy không thôi, hà cớ gì Quách Thừa Tuyên phải chịu đựng những điều không tốt đến như thế?
“Có thể cùng nhau nói chuyện một chút được hay không?”
Lúc Diệp Liên Tuyết đang ngồi một mình suy nghĩ ở bên ngoài hoa viên, không ngờ Quách Nguyên lại tìm tới. Cô nhìn người đàn ông có bảy phần giống Quách Thừa Tuyên này, nhất thời không đoán được anh, nhưng sau đấy cũng vừa hay nhớ ra được rằng Quách Thừa Tuyên đã nói anh trai hắn vừa mới trở về.
Diệp Liên Tuyết gật đầu, tâm tình rõ ràng phức tạp không che giấu, cô nhìn Quách Nguyên ngồi xuống ở phía đối diện mình. Truyện Xuyên Nhanh
“Chắc cô cũng biết được tôi là ai rồi. Và với thân phận anh trai chồng tương lai, tôi vẫn luôn muốn gặp cô nói chuyện.”
Diệp Liên Tuyết lấy ra từ trong túi áo sổ tay và bút, cô lại cặm cụi ghi ghi chép chép.
“Có gì anh cứ nói. Cũng thật xin lỗi vì sự giao tiếp có phần hơi bất tiện này.”
Quách Nguyên xua tay: “Không sao đâu, tôi biết được trước rồi mà, cũng không thấy ngại gì cả. Tôi cũng không có ác ý gì với cô đâu, chỉ là muốn gặp em dâu tương lai, muốn xem xem cô gái mà em trai tôi hết mực muốn bảo vệ là như thế nào.”
Diệp Liên Tuyết nhận ra được Quách Nguyên không phải là người xấu, anh cũng không giống như những người khác ở Quách gia, như Quách phu nhân hay những người khác chẳng hạn. Điều này khiến cô buông lỏng phòng bị, giữ tâm thế thoải mái cùng anh nói chuyện.
“Tôi không giống như mẹ tôi hay đa phần những người nào khác của gia đình, tôi không phản đối chuyện cô và em trai tôi. Em trai tôi ấy mà, một đứa cứng đầu khiến cho người khác phải tức giận, không hiểu sao nó lại khăng khăng muốn bảo vệ cô mặc dù tôi biết hai người kết hôn chỉ vì muốn chiều lòng ông nội. Bây giờ gặp được cô, tôi cảm thấy những gì em trai tôi đang đánh đổi cũng xứng đáng đấy chứ!” - Quách Nguyên cười. Người đàn ông này dịu dàng nhu hoà hẳn, không nóng nảy như Quách Thừa Tuyên, thật khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Diệp Liên Tuyết không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ ậm ừ rồi cười lấy lệ. Quách Nguyên nói chuyện rất dễ nghe, nhưng cô lại không cảm được.
“Cô Diệp Liên Tuyết, mặc dù tôi không biết rõ về cô đâu nhưng cũng coi như biết được đại khái đi. Tôi biết rằng cô không có tình cảm gì với em trai tôi, nhưng tôi vẫn mong rằng cô có thể ở bên cạnh bầu bạn với nó. Cô thấy đó, nó đang cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết, tuy chưa lần nào nó chủ động nói ra nhưng là người thân, tôi cảm nhận được. Chỉ trách người anh trai như tôi không giúp gì được cho nó, việc này, thôi thì cứ nhờ cô vậy.”
“Vì sao anh biết rằng tôi sẽ làm được?” - Diệp Liên Tuyết hỏi ngược lại, cô cũng muốn biết phần nào tâm cơ của Quách Nguyên.
Không ngờ là anh chỉ cười trước câu hỏi này, sau đấy anh đứng dậy, thong thả đút tay vào trong túi quần, dợm bước rời khỏi. Trước khi đi, anh cuối cùng cũng trr lời câu hỏi đấy.
“Tôi sẽ không nói với ai biết là tôi nhìn thấy hai người đã ôm nhau đâu. Em dâu, tôi tin cô là người thích hợp nhất ở bên cạnh Thừa Tuyên.”
Rồi anh rời đi, để lại Diệp Liên Tuyết có chút bàng hoàng cùng đôi gò má phiếm hồng. Nhìn thấy hai người ôm nhau sao? Không hiểu sao Diệp Liên Tuyết lại thấy ngượng kinh khủng.
Cô nhìn theo bóng lưng đã khuất sau giậu hoa tường vi đỏ rực, không hiểu sao giờ phút này Quách Nguyên thật giống Quách Thừa Tuyên.