“Dừng xe lại ở phía trước khu nhà, tôi sẽ tự vào.”
Diệp Liên Tuyết đưa điện thoại sang cho Quách Thừa Tuyên, đại ý những gì cô muốn đều ở đấy.
“Được.”
Hắn tấp xe vào trong lề, để Diệp Liên Tuyết xuống xe. Hắn cũng thừa sức biết được cô đang muốn gì, hắn rạch ròi mọi thứ, làm như không quan tâm đến cuộc hôn nhân này bao nhiêu thì Diệp Liên Tuyết càng rạch ròi bấy nhiêu. Hắn vốn tưởng rằng được gả vào nhà hào môn là ước muốn của mọi cô gái, không ngờ rằng điều đấy ngoại lệ với cô gái trước mặt này.
Cốc cốc…
Đang chìm trong miên man suy nghĩ, không ngờ bên cửa kính xe lại có tiếng gõ vào. Quách Thừa Tuyên giật mình quay sang, không ngờ lại là Phó Duật, anh ta đang cực kì ngả ngớn vẫy tay chào hắn.
Phó Duật ra hiệu cho Quách Thừa Tuyên hạ cửa kính xe xuống.
“Hey, tôi vào trong xe chút nhé!”
“Cậu bị rảnh à? Xe của cậu đâu?”
“Vừa rồi đi bộ xuống nhà mua một ít đồ, vừa về liền thấy xe của cậu, không nhìn cũng đoán được đó là cậu. Mở cửa xe ông đây vào nói chuyện một chút nào.”
Nếu như đệ nhất thiên tài của thành phố này là Quách Thừa Tuyên thì người duy nhất có thể xếp ngang hàng với hắn có lẽ chỉ có mỗi một mình Phó Duật. Quách Thừa Tuyên và Phó Duật là bạn chí cốt, tập đoàn giữa Quách gia và Phó gia cũng có giao tình rất tốt, tựa hồ như nếu cả hai cùng liên thủ, có thể một cước đá bay hết tất cả những đối thủ cạnh tranh của họ ra xa vạn dặm.
Quay lại lúc này, khi Phó Duật vừa thành công “đột nhập” vào bên trong xe của Quách Thừa Tuyên, anh lại nở nụ cười ranh mãnh, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn xuyên qua Quách Thừa Tuyên đang nghĩ gì. Quách Thừa Tuyên ngược lại cảm thấy tên dở hơi này thật chẳng ra làm sao, còn có chút hối hận vì đã mủi lòng để anh ta vào xe mình.
“Tiểu mỹ nhân vừa rồi rời khỏi xe cậu là ai thế? Nhìn bộ dạng hai người chắc là vừa đi dự tiệc về hả?”
“Hôm nay ở Quách gia có tiệc, cậu không đến sao?”
Phó Duật xua tay: “Có nghe nói nhưng không đi, dù sao cũng là chỗ của các bô lão, tôi có đến đó cũng nửa chừng chạy về thôi. Ơ khoan nhưng mà cô gái vừa rồi là ai thế? Cậu đừng có đánh trống lảng.”
“Đừng thắc mắc làm chi nhiều, cậu lo tốt phần của cậu đi.”
“Keo kiệt! Có hôn thê rồi, lại còn có cả thanh mai trúc mã, oanh oanh yến yến vây quanh mà còn giấu diếm tôi một cô gái.” Phó Duật bĩu môi, Quách Thừa Tuyên cũng không nói thêm câu gì.
Chợt nghĩ đến điều gì đấy, Phó Duật giống như tôm dính nước sôi, nhảy cẫng lên rồi quay sang nói với Quách Thừa Tuyên.
“Cậu biết Thánh thủ không? Chính là cái vị thánh y xuất quỷ nhập thần, lai lịch không rõ ràng nổi như cồn ấy?”
“Thì làm sao?” Quách Thừa Tuyên vẫn như không quan tâm đến những lời của Phó Duật đang nói.
Bị dội cho một gáo nước lạnh, Phó Duật bĩu môi nhìn con hàng ngồi bên cạnh: “Cậu giả vờ quan tâm một tí thì chết ai à? Cậu đang điều hành một bệnh viện lớn còn gì, chẳng lẽ mấy cái tin tức về vị Thánh thủ này cũng không biết?”
“Đã từng nghe qua, hình như cũng có xuất hiện ở bệnh viện của tôi mấy lần. Nhưng viện trưởng nói rằng muốn mời người đấy quả thực khó hơn lên trời nên thôi cứ từ bỏ hy vọng đi.”
“Có phải không thế? Quách Thừa Tuyên cậu mà từ bỏ sớm vậy sao?” Phó Duật nhướn mày tỏ vẻ không tin rồi lại cười bí hiểm đưa sang cho Quách Thừa Tuyên chiếc điện thoại của mình. “Tôi có một đoạn video về vị Thánh thủ này, nhưng quả thật là khiến cho người ta tò mò đó nha, video chỉ quay mỗi tay. hoàn toàn không lộ thêm chút gì. Cậu nhìn xem.”
Quách Thừa Tuyên kì thực cũng hiếu kì với vị Thánh thủ này. Quả thực hắn không phải chưa từng thử mời Thánh thủ, thế nhưng người ta nào có nể mặt hắn là ai đâu chứ. Năm lần bảy lượt không mời được, Quách Thừa Tuyên cũng nên bỏ cuộc thôi. Nhìn đoạn video chỉ có mỗi bàn tay, sự hiếu kì trong hắn càng trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Nhìn qua đã biết ngay là tay nghề cực kì cao siêu rồi, nhưng không giống như là đàn ông lắm. Tôi còn vốn tưởng vị Thánh thủ này phải là một ông lão râu tóc bạc phơ sống ẩn dật trên núi giống như trong phim kiếm hiệp cơ. Nhưng trong video này, nhìn bàn tay đã thấy rất mịn, càng không giống như tay của đàn ông. Thừa Tuyên, cậu có nghĩ rằng vị Thánh thủ này có khi là một cô gái không? Hơn nữa lại là một cô gái rất trẻ.”
Thú thực thì khi xem đoạn video, Quách Thừa Tuyên cũng đã rất để ý đến tiểu tiết này. Hắn nghĩ rằng hầu như mọi người trong giới y khoa khi nhắc đến Thánh thủ cũng đều có suy nghĩ giống như của Phó Duật mà thôi. Ngoại trừ lý do đoạn video này là hàng giả, nếu không thì Thánh thủ chắc chắn là phụ nữ, hơn nữa lại còn cực kì trẻ.
“Tôi muốn mời vị Thánh thủ này thăm bệnh.”
“Gì cơ? Quách Thừa Tuyên, cậu có bệnh sao?”
Quách Thừa Tuyên đỡ trán với cái đầu óc nhanh nhạy của Phó Duật: “Tôi không có bệnh, là mời về bệnh viện. Nhưng tôi muốn Thánh thủ thăm bệnh cho tôi thì cũng có sao?”
“Vừa nãy cậu mới bảo rằng không quan tâm gì đến, bây giờ lại muốn mời người ta về bệnh viện mình thăm khám. Nói thật đi Quách Thừa Tuyên, có phải là khi cậu biết Thánh thủ là một nữ nhân nên mới nảy sinh ra hứng thú hay không? Ôi dào cái con người này từ khi nào lại đào hoa thế không biết, đã có hôn thê ở nhà, có thanh mai trúc mã là tiểu thư danh giá như Bạch Ly, còn cả cô gái thần bí ngầu ơi là ngầu vừa này, bây giờ còn muốn đào cả Thánh thủ về vườn hoa nhà mình...”
“Nói ít lại tôi cũng không có bảo là cậu bị câm đâu. Phiền cậu thả tin với báo chí rằng tôi sẽ mời Thánh thủ.”
“Cậu đào đâu ra tự tin thế? Thả tin lên báo khác nào là chắc chắn rằng cậu sẽ mời được? Đừng quên rằng cậu đã bị từ chối không ít lần đâu đấy.”
“Lải nhải nhiều làm cái gì? Tôi nhờ cậu thì cậu làm đi.”
Thú thật thì Quách Thừa Tuyên cũng hơi đau đầu về vấn đề giao tiếp với Diệp Liên Tuyết bởi vì cô vốn dĩ đã là người câm điếc, không nghe, cũng không nói được. Nhưng bây giờ khi đối diện với một người lành lặn, khoẻ mạnh như Phó Duật, Quách Thừa Tuyên lại càng đau đầu không thôi. Và hắn cũng nhận ra rằng thà nói ít có khi còn tốt hơn là suốt ngày nói nhảm như Phó Duật, thực sự rất phiền, rất đau đầu.
Diệp Liên Tuyết nhàn nhã cước bộ vào khu nhà, vốn tưởng đâu rời bữa tiệc, xui xẻo cũng chấm dứt nhưng nào ngờ cô không tìm rắc rối không có nghĩa là rắc rối không tìm tới cô.
Một chiếc xe hơi lao vút đến rồi dừng lại trước mặt Diệp Liên Tuyết, cũng may là cô cảm nhận được, phản xạ nhanh nên mới tránh kịp chứ nếu không thì sẽ xảy ra chuyện không hay ở đây rồi. Vốn tưởng rằng là người ta bất cẩn, nhưng không ngờ được rằng người điều khiển xe kia lại khá quen mắt. Diệp Liên Tuyết cố gắng nhớ lại, hoá ra là người hầu của Bạch Ly vừa nãy. Thảo nào lại lao như điên về phía cô như thế này, xem ra cũng không phải là bất cẩn, cứ cho là cố ý đi.
Cô ta bước xuống xe, Diệp Liên Tuyết rõ ràng cũng nhìn thấy được Bạch Ly cũng đang ngồi ở trên xe. Nhưng đây không phải là Quách gia để cho cô ta diễn trò người bị hại, Bạch Ly cũng chẳng có thèm ngăn cản người hầu của mình, cứ tuỳ ý dung túng cho cô ta muốn làm càn ngay tại chỗ này.
“Con tiện tì quê mùa xấu xí này! Vừa rồi trước mặt đông đảo người như thế lại dám làm cho tiểu thư nhà ta bị thương, cũng nên biết thân biết phận của mình đi chứ, đã mang cái dáng vẻ quê mùa thô kệch đấy cũng dám trèo cao được đến Quách gia. Cô nên khôn hồn tránh xa Quách thiếu gia ra đi, người như Quách thiếu gia chỉ có Bạch tiểu thư mới xứng đáng. Đồ tiện nhân không biết suy nghĩ...”
Chưa kịp nói hết câu, người hầu kia đã cảm nhận được một làn gió vút đến, khuôn mặt cô ta bị quật sang một bên, đau đến mức phái mấy giây sau mới có cảm giác. Dưới bãi đỗ xe trống trải, tứ bề yên tĩnh, cái tát đau điếng của Diệp Liên Tuyết ban tặng cho cô người hầu không biết phải trái kia thực sự bị vang vọng khiến cho người khác nghe được cũng cảm thấy lạnh người.
Bạch Ly bất ngờ khi nhìn thấy người hầu của mình bị tát, vốn định bước ra ngoài yểm trợ nhưng từ xa lại thấy có xe vào, dự đoán mách bảo cô ta nên nhịn cục tức này xuống, không nên gây chuyện ở đây.
“Nhiễm Nhiễm! Mau vào trong xe, đi thôi, đừng gây chuyện nữa.”
Cô người hầu tên Nhiễm Nhiễm kia vừa bị ăn trọn một cú tát trời giáng, chưa kịp hoàn hồn lại, bên mặt đỏ rát, nước mắt ứa ra vì đau. Vốn định nhào vào sống chết với Diệp Liên Tuyết nhưng không ngờ rằng tiểu thư lại bảo mình phải mau mau quay vào. Sớm thấy được có xe khác vừa tiến vào bãi đỗ, cô ta cũng không nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng ôm theo cục tức mà vội lên xe tẩu thoát.
“Oh my god! Tuyệt vời! 1000 điểm ngầu lòi! Mỹ nhân phương nào xin nhận của tại hạ đây một lạy, sẵn tiện có thể cho tại hạ làm quen với được không ạ!!!!”
Không ngờ được lại có thể chứng kiến được một màn đặc sắc như thế này, Phó Duật cảm thấy cô gái vừa rồi xuống xe của Quách Thừa Tuyên chắc chắn chính là một tiểu ma đầu thâm tàng bất lộ. Lực đạo của cái tát vừa rồi cũng không phải là nhỏ, tiếng vang cũng cực kì đã tai, kiểu người không nói nhiều lời, chỉ hành động thôi lại còn ngầu lòi như thế này thật khiến cho Phó Duật cảm thấy cực kì hứng thú.
“Ấy cô gì đó ơi!!! Có thể cho tôi xin WeChat không?”
Phó Duật đuổi theo Diệp Liên Tuyết vào đến tận thang máy, cô không nghe được, không biết được anh ta đi theo mình nên không để tâm, nhưng điều này càng làm cho Phó Duật cảm thấy cô ngầu ơi là ngầu, nhất định phải xin được cách thức liên lạc với cô mới được.
“Này tiểu mỹ nữ, đừng có bỏ đi lạnh lùng như thế mà...!”
Diệp Liên Tuyết bất ngờ đến suýt nữa thì tung thêm một cước vào khuôn mặt đẹp trai của Phó Duật. Anh ta hoảng sợ vội lùi lại, tuy nhiên ý chí vẫn không từ bỏ, muốn xin We Chat của cô.
“Tôi không phải kẻ xấu đâu, thật đó! Tôi thấy cô cực kì ngầu, muốn xin We Chat của cô... Ấyyy...”
Chưa kịp nói hết câu, cổ áo của Phó Duật đã bị túm từ phía sau lôi ra ngoài. Quách Thừa Tuyên nhíu mày nhìn anh ta đang chật vật như một tên nhãi ranh đầu đường xó chợ. Diệp Liên Tuyết ngược lại thở phào vì cô đang không biết đối phó với người đàn ông khùng điên này kiểu gì.
“Thêm cái gì mà thêm, cậu cút ra đi chuyến sau đi.”
Nói rồi hắn ra hiệu cho Diệp Liên Tuyết bấm nút thang máy đóng lại, hoàn toàn bỏ mặc tên lắm mồm Phó Duật ở lại đi chuyến thang máy sau cùng với tiếng kêu đầy ai oán mà thang máy có cách xa mấy tầng rồi vẫn còn nghe thấy.
“Con mẹ nó! Quách Thừa Tuyên! Cậu đúng là cái đồ gian thương không có tình người!”