Phải nói rằng kể từ khi Diệp Liên Tuyết biết được mình sẽ phải kết hôn với một tên tài phiệt lắm tiền lắm quyền thì cô cũng đã tự chấp nhận rằng mình sẽ phải an phận và không bao giờ nghe được câu xin lỗi mặc cho đối phương có là người sai.
Khi cô gặp Quách Thừa Tuyên, sự thật đã cho cô thấy rằng linh tính đã mách bảo đúng. Người đàn ông như Quách Thừa Tuyên đã mang đến cho Diệp Liên Tuyết một ấn tượng không được tốt lắm, và cô dám chắc một điều rằng người này còn có cái tôi cao hơn bất cứ ai trên đời này.
Nhưng lần này, khi cả hai được dịp ngồi cùng nhau, khi Diệp Liên Tuyết chứng kiến được khoảnh khắc hiếm hoi không được trau chuốt của hắn, nghe hắn giãi bày nhiều chuyện và đúc kết lại bằng một câu xin lỗi, cô thực sự không có gì bất ngờ hơn.
Quách Thừa Tuyên sinh ra là một người cao ngạo, một người có khả năng không làm sai chuyện gì và có năng lực biến lỗi lầm của mình thành những gì thích đáng. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ phải học cách cam chịu mặc cho bản thân cô không phải là người sai, cam chịu đến khi nào hắn đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân không tình yêu này thì mới thôi.
“Anh không trách tôi sao? Tôi cũng đâu hành xử giống như một vị hôn thê biết điều.”
Khi một người chấp nhận xuống nước, người đấy không mong mỏi gì hơn người còn lại cũng sẽ không còn căng thẳng nữa. Khi trông thấy được Diệp Liên Tuyết không còn gắt gao giống như mấy hôm trước, Quách Thừa Tuyên thực sự cảm thấy cực kì nhẹ nhõm.
“Phó Duật đã nói với tôi rồi, dù sao thì cũng thật may mắn khi cô nhờ đến cậu ta cứ không phải là người khác. Tôi cũng hiểu được phần nào lý do vì sao cô không đến tìm tôi. Về sau tôi chỉ muốn nói với cô rằng cô hoàn toàn có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, với tư cách là hôn thê của tôi. Tôi không cảm thấy phiền phức hay gì đâu, cũng đừng có cái gì cũng giữ lấy khư khư một mình, bà ngoại của cô dặn là hai chúng ta phải biết chia sẻ với nhau đó.”
Lần này Diệp Liên Tuyết cũng phải bật cười rồi, cô biết rằng Quách Thừa Tuyên đang không nói đùa, và để nói được những lời này, hẳn là hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều. Một người ngày thường uy nghiêm đĩnh đạc đến một ngày lại luộm thuộm sơ sài, đã thế còn hút thuốc thì chắc chắn là phải có chuyện gì đấy cần nghĩ thông suốt mà thôi.
Và Diệp Liên Tuyết cảm thấy thật sự nhẹ nhõm khi lần suy nghĩ thông suốt này của Quách Thừa Tuyên lại là như thế này. Lần đầu tiên, trong suốt quãng thời gian cô đến thành phố này và ở lại vì hắn, Diệp Liên Tuyết cuối cùng cũng cảm nhận được sự quang đãng đến lạ thường.
“Chuyện này Bạch Ly tự nói với anh, tôi nghĩ rằng chân tướng sự việc cô ta đứng sau toàn bộ mọi chuyện thì Phó Duật đã nói với anh rồi.”
Quách Thừa Tuyên gật đầu, thật ra chuyện này cũng làm cho hắn phải suy nghĩ rất nhiều. Bạch Ly làm ra biết bao nhiêu điều không hay cũng chỉ vì một mục đích muốn Diệp Liên Tuyết phải thân bại danh liệt, bị đá khỏi Quách gia, phải rời xa Quách Thừa Tuyên hắn.
Hắn thở dài, không biết phải nói sao về chuyện này nữa. Những điều mà Diệp Liên Tuyết luôn phải một mình gánh vác một phần cũng là lỗi của hắn. Lỗi nhỏ thì là không hành xử đúng như một vị hôn phu thật sự, lỗi lớn chính là mắt nhắm mắt mở để cho Bạch Ly làm càn.
“Thời gian qua thực sự rất xin lỗi, đã để cho cô phải chịu ấm ức rồi.” - Quách Thừa Tuyên thở dài một hơi, hắn không biết phải nói gì vào lúc này.
“Không phải lỗi của anh đâu, thánh thần cũng không quản được hết chuyện thế gian. Bạch Ly sai không phải lỗi của anh, nhưng nếu anh muốn giúp tôi thì khuyên cô ta một tiếng. Tôi biết là lời nói của anh đối với cô ta có bao nhiêu trọng lượng và cô ta cũng sẽ chỉ nghe lời anh thôi. Tôi chỉ cần như thế, cần cô ta để cho tôi sống một cuộc sống bình yên nhất và đừng kéo thêm người không liên quan vào chuyện thù ghét vớ vẩn của cô ta.”
Quách Thừa Tuyên lại rơi vào đăm chiêu, âu cũng là vì hắn mới khiến cho Bạch Ly không từ thủ đoạn như vậy. Hắn thực sự không thể nào nhớ nổi hình ảnh cô bé gái thanh mai trúc mã ngây thơ trong sáng của hắn năm nào nữa. Bạch Ly của hiện tại thực sự làm cho hắn cảm thấy lạ lẫm.
“Sao thế? Anh sợ làm tổn thương đến thanh mai trúc mã của mình à? Tôi hiểu, nhưng tôi chỉ muốn sống yên bình để học cho xong nghiên cứu sinh mà thôi. Thời gian vừa qua vì xử lý biết bao nhiêu chuyện của cô ta đã khiến cho tôi không thể nào tập trung học được nữa rồi.” - Diệp Liên Tuyết lại vội bấm một tin nhắn gửi đi khi nhìn thấy được sự phức tạp trong mắt của Quách Thừa Tuyên. Thật tình! Hắn cũng không nỡ.
“Không phải tôi tiếc gì Bạch Ly đâu. Chỉ là tôi đang không thể nào nhớ lại được lần cuối cùng Bạch Ly là Bạch Ly mà tôi biết là khi nào nữa. Cô ấy của bây giờ bị nhiều thứ che mắt quá. Thật tình là tôi không đỡ nổi.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu, dễ hiểu thôi, cũng giống như quan hệ của cô và ba người anh lớn kia của mình vậy. Mặc dù chuyện giữa cô và Kỷ Thương kì thực cũng không phải là chuyện lớn, cũng không đến nỗi liên luỵ nhiều thứ như chuyện của Quách Thừa Tuyên và Bạch Ly nhưng chuyện này cô hiểu được.
Cảm giác xa lạ đột ngột khi nhận ra người mà mình đã cùng nhau lớn lên lại đổi khác tự lúc nào chẳng hay khiến cho bản thân phải xoay sở rất lâu để vượt qua sự lạ lẫm đấy. Nếu như Quách Thừa Tuyên không xử lý được chuyện này thì cũng không sao bởi vì Diệp Liên Tuyết có thể hiểu được những vướng mắc trong lòng hắn.
“Diệp Liên Tuyết, nếu tôi và cô đi đến hôn nhân, cô có quan tâm đến tôi nhiều hơn một chút hay không?” - Quách Thừa Tuyên đột nhiên chuyển chủ đề, hắn nhìn sang bên Diệp Liên Tuyết, gượm một chút rồi lại nói tiếp: “Ý của tôi là cô có thể quản tôi hơn, không để tôi giao du với nhiều phụ nữ khác như Bạch Ly chẳng hạn.”
Diệp Liên Tuyết nhíu mày, Quách Thừa Tuyên đây là đang có ý gì đây? Cô cảm thấy tối nay hắn đã thay đổi, nhưng thay đổi đến nước này, để ngồi đây nói về những chuyện viển vông như hôn nhân tốt đẹp thì cô kì thực cảm thấy hơi quá rồi.
“Quách Thừa Tuyên, tôi chỉ muốn an tĩnh mà sống, không muốn quản chuyện của bất cứ ai trên đời này.”. Truyện Cổ Đại
Một câu trả lời cực kì mang phong cách của Diệp Liên Tuyết, Quách Thừa Tuyên cũng đã dự liệu được điều này từ trước, tuyệt nhiên cảm thấy cũng chẳng cảm thấy quá nhiều mất mát.
“Tôi chỉ hỏi vậy thôi, đương nhiên là biết được cô sẽ không đồng ý rồi. Đừng nghĩ nhiều, coi như tôi nói đùa đi. Chuyện của Bạch Ly tôi sẽ thay cô giải quyết, đừng lo lắng gì nữa.”
Diệp Liên Tuyết gật đầu, cô chỉ nán lại một lát nữa thôi rồi quay trở về ký túc xá. Chỉ còn lại Quách Thừa Tuyên ở lại, hắn nhìn theo bóng lưng của cô thật lâu, thật lâu.
Muốn một người có nội tâm vững vàng như Diệp Liên Tuyết chấp nhận chung sống cùng hắn là điều cực kì khó. Hắn thở hắt ra một hơi, năm tháng trước mắt còn dài, hắn cứ xem như đây là một cuộc chiến trường kì vậy.
Hắn nán lại một chút rồi mới đánh xe rời khỏi khu ký túc xá. Kì lạ thật! Diệp Liên Tuyết chuyển đến đây sống từ lâu để tránh mặt hắn nhưng hắn có vẻ như lại đến đây nhiều hơn cả về nhà.