Ngày mở ra phiên tòa xét xử Bạch Ly cuối cùng cũng đến, Diệp Liên Tuyết có chút bất ngờ khi bản thân cô lại ngồi vào vị trí nguyên cáo, bên cạnh luật sư ủy thác là anh của mình - Lục Nghị Thành. Bạch Ly ngồi ở vị trí bị cáo, trông cô ta thậm chí còn nhuận sắc hơn lần cuối mà cả hai người gặp nhau.
Diệp Liên Tuyết có chút ngờ vực. Nếu đã lên tòa, nếu như cô là nguyên cáo, tại sao không có một ai nói trước với cô điều này? Cô đánh mắt nhìn Quách Thừa Tuyên, ánh mắt đầy rẫy sự phức tạp của cô khiến cho hắn chẳng dám nhìn thẳng. Và rồi Diệp Liên Tuyết cũng dường như hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cười. Nếu đời đã đưa đẩy cô ngồi vào vị trí này thì cô cứ làm hết sức mình vậy, dù sao thì cô vẫn mong chuyện này nhanh kết thúc đi vì cô cần một lời giải thích từ người đàn ông kia.
Bởi vì người kiện là Diệp Liên Tuyết thế nên sau khi tòa đưa ra toàn bộ phán quyết, Bạch Ly chỉ phải bồi thường cho cô một số tiền và phải thực hiện thêm vài ngày công ích xã hội, điều này Diệp Liên Tuyết cũng chẳng có bất ngờ gì thay. Chỉ là người đáng lẽ ra nên ngồi tù vì tội cố ý giết người bây giờ được tại ngoại như thế này khiến cho cô có cảm giác quyền thế thực sự là một thứ đáng ghét biết nhường nào.
“A Tuyết, tôi nghĩ là chúng ta cần nói chuyện.”
Quách Thừa Tuyên đợi cô sau khi phiên tòa kết thúc, khi mà Diệp Liên Tuyết chẳng có ý định là sẽ gặp hắn ngay lúc này. Tất nhiên là cô muốn biết nhiều thứ cụ thể hơn từ hắn, nhưng ít nhất vào ngay lúc này cô không muốn nhìn thấy mặt hắn. Với cô, nó vô nghĩa.
“Nói chuyện sau đi! Tôi muốn gặp Kỷ Thương trước đã, tôi sẽ đi cùng Lục Nghị Thành, anh về nhà trước đi.”
Rạch ròi như thế là cùng. Cô giằng khỏi bàn tay hắn đang nắm lấy tay mình, đi thẳng mà chẳng quay đầu nhìn lại. Quách Thừa Tuyên nhìn bàn tay mình trống rỗng, vừa bị ai đó lạnh lùng gạt phắt đi, chỉ biết cười tự giễu.
Giữa cô và hắn lại xảy ra hiểu nhầm lớn hơn rồi.
“Chuyện này anh mới biết gần đây thôi và anh bận rộn vì nó đến nỗi đến hôm nay khi lên tòa anh mới có cơ hội được gặp em đấy!”
“A Thành nói đúng đấy, bọn anh cũng chỉ vừa mới biết thôi.”
Trong một phòng bao ở một nhà hàng nọ, Diệp Liên Tuyết đang ngồi cạnh hai người anh trai của mình, cô đỡ trán, không biết nên dùng những từ ngữ gì để nói ra với hai người họ. Cô khá mệt, vì chuyện sáng ngày hôm nay, vì cô bị đánh úp mà bản thân chẳng hề có chút chuẩn bị nào. Và vì mọi chuyện kì thực vượt xa khỏi mong đợi của cô.
“Nhưng cả hai anh đều không nói với em.”
Cả hai người đàn ông đều im lặng. Họ vốn tưởng cứ không nói là tốt nhất nhưng thành thử ra nó lại là cách tệ nhất. Ồ! Và nó khiến cho bất kì ai rơi vào tình huống như thế cũng thực sự chẳng biết phải trở tay như thế nào. Có lẽ là họ tắc trách ở chỗ này rồi.
“Anh đã từng rất cố gắng hết sức có thể để khiến cho cô ta phải chịu tội nặng nhất. Nhưng đó đã là những gì nặng nề nhất rồi. Haiz, đơn kiện kia bị rút khi chỉ còn đúng một tuần là ra tòa, anh cũng chẳng trở tay kịp.” - Lục Nghị Thành thở hắt một hơi, chưa bao giờ có vụ kiện nào khiến cho anh mệt mỏi đến mức này.
“Người như cô ta chỉ cần bỏ ra một số tiền là có thể xong việc, nực cười thật đó!” - Diệp Liên Tuyết cười khẩy, ánh nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn nguy hiểm, lạc lõng, rời rạc đến mức hai người anh của cô chẳng một ai dám nhìn thẳng.
Đây là chuyện ngoài ý muốn, cô biết mình chẳng thể trách các anh của mình được bởi vì hai người họ chính là những người đã nhọc công nhất từ khi chuyện này nổ ra. Và cái mà cô cần chính là một lời giải thích thích đáng hơn, về cái lý do vì sao đơn kiện bị rút về mà cô chẳng hề hay biết gì cả.
“Ồ! Kỷ Thương, anh có nghĩ rằng Quách Thừa Tuyên biết chuyện này không? Anh ấy thậm chí còn chẳng nói với em.”
Kỷ Thương không biết phải nói sao, bởi vì Quách Thừa Tuyên đương nhiên là biết, nhưng việc hắn vì sao lại không nói ra với Diệp Liên Tuyết, kì thực anh cũng không hiểu được.
“Em đừng nghĩ là Quách Thừa Tuyên bao che, anh ta cũng giống như chúng ta thôi, không biết về chuyện này.”
Lục Nghị Thành bất ngờ vì Kỷ Thương đột nhiên nói tốt cho Quách Thừa Tuyên, anh cười khẩy, xen vào một câu: “Anh đừng bao che nhiều quá cho cái tên đó, anh ta đang giấu A Tuyết đấy, anh nên nhìn cho kĩ vào.”
“Nhưng cả em và anh cũng chẳng có ai nói với A Tuyết đó thôi!”
“Đủ rồi!”
Diệp Liên Tuyết đỡ trán, ra hiệu cho hai người họ ngừng nói chuyện lại. Giữa giờ phút này cả hai người cự nhau thì được cái ích gì? Khi mà cô đang tức giận đến không tả nổi. Cô không có ý sẽ trách cứ bất kì ai cho dù đó có là Quách Thừa Tuyên, cô chỉ cần giải thích mà thôi. Và đó là lý do cô đột ngột đứng dậy rồi rời khỏi đó trước sự ngỡ ngàng của hai người anh trai mình.
“Em đi đâu thế A Tuyết?”
“Dừng lại! Em định đi gặp Quách Thừa Tuyên để chất vấn sao? Đừng giận quá mất khôn, mọi chuyện cứ bình tĩnh đã!”
Diệp Liên Tuyết chẳng nghe lọt tai bất cứ lời nào. Cô vẫy một chiếc taxi đến thẳng Quách thị. Giờ này có lẽ hắn đang ở đấy thay vì ở nhà, và cô cần làm rõ chuyện này càng sớm càng tốt, ít nhất không phải là vào buổi tối.
Lấy danh nghĩa là hôn thê của hắn, cô đến Quách thị dễ dàng hơn nhiều lần trước và cô chẳng có mảy may quan tâm mấy về những ánh mắt hiếu kì khi có người nhìn thấy cô.
“Cô ấy là hôn thê của Quách tổng đó sao? Là người phụ nữ trong truyền thuyết?”
“Cô ấy đẹp thật! Khí chất cũng sáng ngời! Ai nói cô ấy không xứng với ngài tổng giảm đốc thế?”
“Đúng đó! Nhưng cô ấy có vẻ đang rất giận dữ, hay là hai người họ cãi nhau rồi?”
Chẳng sao cả! Cho dù có là thân phận gì thì cô vẫn sẽ đến đây, thế nên những người khác cũng nên quen với việc này đi.
Diệp Liên Tuyết đột ngột xuất hiện giữa văn phòng khiến cho Quách Thừa Tuyên cũng không có cách nào lường trước được. Mà cả lễ tân hay thư kí cũng đều muốn phát run lên khi không cản được Diệp Liên Tuyết cứ cư nhiên mà xông thẳng vào đây chẳng báo trước. Quách Thừa Tuyên đặt văn kiện đang xem xuống bàn, nhìn thấy cô, ánh mắt nghiêm nghị bỗng nhu hòa như nước nhưng cũng xen lẫn chút phức tạp.
“Em ăn trưa chưa? Giáo sư Kỷ đưa em đến đây sao?”
Cả thư ký lẫn lễ tân cũng đều bị cái giọng điệu dịu dàng của Quách Thừa Tuyên dọa đến hết hồn. Có vẻ như là phu nhân rất được Quách tổng cưng chiều, vậy những cái tin đồn hai người họ lấy nhau là vì gia đình ép buộc chắc chắn chính là tin lá cải rồi! Phải nhanh chóng đính chính lại thôi! Ông bà chủ thực sự yêu thương nhau đến thế cơ mà.
Quách Thừa Tuyên dặn thư ký và lễ tân đi ra ngoài. Hắn tiến đến chỗ Diệp Liên Tuyết vẫn đang đứng suốt từ nãy đến giờ, đối diện với cô, chẳng biết phải nói ra làm sao nữa.
“Nếu chưa ăn trưa thì tôi đưa em đi.”
Đến nước này mà việc cô ăn trưa hay chưa vẫn là việc hắn quan tâm nhất. Tất nhiên cô biết là hắn không ngốc đến nỗi không biết cô đến đây vào lúc này chính là vì chuyện gì.
“Giải thích đi!” - Cô nhìn vào mắt hắn, nhìn thẳng, ánh mắt lạnh như băng khiến cho hắn cũng phải chột dạ ít nhiều.
Những cử chỉ dịu dàng của hắn có thể khiến cho cô xiêu lòng, làm cho cô rung động, cô sẽ không phủ nhận điều đó. Nhưng vào giờ phút này đây, những thứ đó đều vô nghĩa cả khi thứ cô cần chỉ là lời giải thích từ hắn. Và nó cũng khiến cho hắn chợt ngộ ra rằng cô gái này thực sự rạch ròi và quật cường nhiều hơn hắn nghĩ. Hắn bật cười, đúng vậy, chỉ biết cười.