Hôn Nhân Ép Buộc: Cô Vợ Thần Y Của Đại Tổng Tài

Chương 109: Chương 109: Vùng an toàn




Diệp Liên Tuyết quay trở về nhà của Quách Thừa Tuyên sau chưa đến một ngày rời khỏi, duy nhất có một điều đổi khác ngay lúc này có lẽ là mối quan hệ giữa hai người họ. Cô không biết mối quan hệ này gọi là gì, nhưng cô có thể ngầm cho rằng đây là mối quan hệ tình cảm có cơ sở phát triển không nhỉ?

Tin nhắn thứ hai mà Mạc Tử Duy gửi đến cho cô, Diệp Liên Tuyết vẫn đang giấu nhẹm. Cô chưa nói với Kỷ Thương, cũng chẳng biết nên nói như thế nào với Quách Thừa Tuyên nữa. Rõ ràng là cô cần hai người họ, nhưng đến nước này rồi cô vẫn muốn tự mình chấm dứt chuyện này, không muốn bất kì ai có liên quan đến.

“Tôi đến công ty, em ngoan ngoãn ở nhà. Đừng hòng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nơi này thêm lần nào nữa.” - Quách Thừa Tuyên cực kì bá đạo lên tiếng, đây là lời bắt ép đầu tiên mà hắn dám nói với Diệp Liên Tuyết.

Nếu là ngày trước, Diệp Liên Tuyết chắc chắn sẽ dùng cái bản mặt cong cớn để nhìn hắn, tỏ ra vẻ đối địch rõ ràng và sẽ phản kháng không từ cơ hội nào. Nhưng bây giờ cô chỉ gật đầu, đối với những lời hắn nói chính là âm thầm chấp nhận.

“Hôm nay Phó Duật rảnh lắm đấy, nếu em chán có thể gọi cậu ta. Tôi đi đây.”

Diệp Liên Tuyết chợt níu tay áo hắn lại, nhất thời khiến cho hắn ngỡ ngàng. Cô bây giờ đứng trước mặt hắn kì thực chẳng khác nào một đứa trẻ con, có chút khiến cho hắn chẳng biết làm sao.

“Tôi có thể ra ngoài không? Tôi chỉ đi gặp Kỷ Thương thôi, không phải dọn đi.”

Hắn thở dài một hơi, thật sự đối với sự đổi khác của phu nhân nhà mình yêu chiều còn chẳng hết: “Nhưng em phải chú ý an toàn.”

Cô gật đầu. Hắn cũng an tâm mà rời khỏi đó.

Diệp Liên Tuyết ngồi trên sofa, cô muốn làm việc cũng không có cách nào làm được, đầu óc cô bây giờ cứ suy nghĩ toàn những chuyện không đâu. Cô nhìn dòng tin nhắn vừa mới gửi đến mình vào sáng ngày hôm nay, chắc hẳn là Mạc Tử Duy cũng ở trong đám đông đứng xem náo nhiệt lúc sáng. Gã ta luôn dùng mọi cách để quan sát nhất cử nhất động của cô trong cự ly gần như thế thật sự có chút khiến cho cô sợ hãi.

Cô không sợ kẻ địch quá mạnh, chỉ sợ rằng bản thân mình không rõ ràng được âm mưu của kẻ đó, sợ rằng bản thân mình đang đứng ngoài sáng còn kẻ đó ở trong bóng tối.

Quách Thừa Tuyên làm đúng. Hắn giống như đã cưỡng chế cô rời khỏi ký túc xá và đem cô giam chặt ở nơi này nhưng Diệp Liên Tuyết lại không nghĩ như vậy. Đây là vùng an toàn mà hắn đã dày công vạch nó ra cho cô, nếu hắn để cô tự tung tự tác, ở lại ký túc xá một mình như vậy, đó mới chính là đang hại cô.

Nếu là lúc trước, Diệp Liên Tuyết sẽ ghét cay ghét đắng cái gọi là vùng an toàn mà Quách Thừa Tuyên đang bá đạo thúc ép cô như thế này thì bây giờ cô đã có thể chấp nhận nó, cố gắng coi nó như là điều hiển nhiên mà cô cần vịn lấy vào thời khắc này.

Mỗi người có một cách quan tâm và săn sóc đặc biệt, Diệp Liên Tuyết có cách dung nạp khác, Quách Thừa Tuyên ngược lại có cách quan tâm khác. Cô đã từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ không có cách nào chấp nhận được sự bá đạo, cố chấp của hắn cho đến khi hắn cho cô thấy được rằng hắn đã và đang cực kì nhường nhịn để có thể hòa hợp với cô. Không có ai là không thích hợp với đối phương, chỉ là ở mỗi người có cách cố gắng như thế nào để phù hợp với người còn lại.

Và cô cũng cảm thấy rằng cái sự bá đạo, ngông cuồng đó của Quách Thừa Tuyên không phải là không chịu được.

“Em nói sao? Em đã quay trở về nhà của Quách Thừa Tuyên rồi? Tại sao thế? Chẳng phải em vừa chuyển ra khỏi đấy vào ngày hôm qua sao? Hay cái tên đó lại bắt em em điều gì?”

Đối diện với một tràng câu hỏi đến từ Kỷ Thương, Diệp Liên Tuyết chỉ nhàn nhạt cười. Cô uống trà hoa cúc, loại trà mà người ta hay dùng để xoa dịu những tâm hồn đang rối ren. Cũng đúng thật! Không hiểu sao Diệp Liên Tuyết cảm thấy dễ chịu hẳn.

Cô đưa chiếc điện thoại di động của mình cho Kỷ Thương, anh hơi ngờ vực nhưng cũng đón lấy. Bên trên có hai dòng tin nhắn được gửi đến, thời gian cách nhau nhưng đều là tin nhắn không được cô phản hồi. Khuôn mặt Kỷ Thương biến sắc, anh nhìn chiếc điện thoại trong tay rồi lại nhìn Diệp Liên Tuyết.

“Là Mạc Tử Duy gửi đến cho em đúng không?”

Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Kỷ Thương càng lúc càng chau mày hơn.

“Em định sẽ làm gì đây? Chẳng lẽ cứ ôm cây đợi thỏ mãi như thế này sao? Chẳng lẽ em không sợ Mạc Tử Duy đó còn tung ra cái gì nữa?”

Cô nhìn anh, ánh mắt tuy đã dịu dàng hơn hẳn ngày thường nhưng vẫn còn vương đâu đó chút lạnh nhạt. Đối phó với Mạc Tử Duy thực sự không thể bứt dây động rừng được.

“Đối phương ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, anh định sẽ làm gì đây ngoài việc chúng ta chỉ có thể án binh bất động để chờ đợi? Mạc Tử Duy không còn gì để tung ra đâu bởi vì chuyện của bảy năm trước chỉ dừng lại ở bức ảnh đó. Gã ta muốn có được em, nhưng suy cho cùng vẫn phải cảm ơn gã vì đã nhân từ tha cho em lần đó.”

Tha thứ ở đây có nghĩa là bảy năm trước, Mạc Tử Duy đã thực sự không đụng chạm gì đến cô. Nếu hắn có xảy ra đụng chạm hay làm đến bước nào đi nữa thì người tiễn hắn xuống địa ngục không phải là Kỷ Thương hay bất kì ai khác đâu.

Nhưng bảy năm trước Mạc Tử Duy tha cho cô, điều này cũng chẳng có gì chắc chắn rằng trong tương lai gã sẽ tiếp tục buông tha cho cô. Điều này cũng chính là điều Diệp Liên Tuyết đang lo lắng nhất. Thứ mà bảy năm trước gã đã thả ra, sau này nếu gã đã muốn có lại, chắc chắn sẽ không còn chuyện nhân từ như ngày xưa nữa. Đó cũng là lý do Diệp Liên Tuyết cần một vùng an toàn để ẩn mình chứ không phải ở một mình ở ký túc xá. Và thật may làm sao, Quách Thừa Tuyên sẵn sàng cho cô điều đấy.

“Quách Thừa Tuyên cũng sẽ xen vào chuyện này sao? Em có giải thích với cậu ta chưa?”

“Giải thích thì cũng chẳng có cái gì để giải thích bởi vì những gì em biết vốn ít hơn người ta tưởng tượng. Quách Thừa Tuyên biết tấm ảnh đấy là sản phẩm của việc Mạc Tử Duy đã chuốc thuốc em. Đây cũng được xem là một lời giải thích rồi nhỉ? Hơi ngang ngược nhưng đó là sự thật duy nhất mà em có thể biết được.”

Kỷ Thương gật đầu, biểu tình hơi ngưng trọng. Anh không rõ ràng lắm ý tứ hiện tại của Diệp Liên Tuyết là gì nhưng anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc sẽ đặt niềm tin vào cô và mong rằng cô đang tự có kế hoạch cho riêng mình. Nhưng để Quách Thừa Tuyên cùng tham gia vào chuyện này, anh thực sự cũng không chắc chắn lắm.

“Vì sao lại không ở ký túc xá nữa? Câu này em vẫn chưa trả lời anh.”

“Anh đọc tin nhắn thứ hai của Mạc Tử Duy gửi đến em đi. Chuyện sáng nay ở ký túc xá khi Quách Thừa Tuyên đến đưa em đi có lẽ anh cũng đã được nghe thấy phong phanh ở học viện rồi nên em không cần kể dài dòng chuyện này ra. Nhưng dòng tin nhắn đó của Mạc Tử Duy chính là gửi vào ngay lúc em cùng Quách Thừa Tuyên rời khỏi đó. Anh biết đấy, có khi ký túc xá chẳng phải là nơi gì quá an toàn để em có thể ẩn mình ở đấy đâu.”

Anh gật đầu, chuyện này vẫn xem như Diệp Liên Tuyết giữ được cho mình sự sáng suốt, ít nhiều cũng khiến cho anh cảm thấy đỡ lo lắng hơn nhiều.

“Quan hệ của em với Quách Thừa Tuyên bây giờ đã chắc chắn rồi sao? Trông em không giống như là sẽ lợi dụng cậu ấy.”

Diệp Liên Tuyết yên lặng hồi lâu, cô uống trà, đánh mắt nhìn ra cửa kính, nơi mà bây giờ cô nghĩ rằng ở đâu đó, Mạc Tử Duy vẫn đang lén lén lút lút quan sát mình. Mãi đến một lúc lâu sau, cô mới từ từ trả lời Kỷ Thương.

“Anh à, em nghĩ em cũng cần một người để dựa dẫm thôi. Quách Thừa Tuyên chính là vùng an toàn của em, hơn nữa, anh ấy cũng là chồng tương lai của em không phải sao?i

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.