Lúc này, ở trong mắt cô, là anh đang lừa dối tình cảm của cô, anh là kẻ dối trá vô sỉ, là anh khiến nhân sinh quan của cô hoàn toàn đảo lộn.
Có lẽ anh nên nói ra chân tướng cho cô nghe, thế nhưng, khi nói ra tất cả
rồi, sẽ chỉ càng làm cô thêm khinh bỉ anh hơn, làm cho cô biết anh là kẻ vô dụng đến thế nào.
Lâm Trình chua sót, anh thực sự rất vô dụng. Trước kia, anh không thể bảo
vệ mẹ thật tốt, bây giờ, anh lại không thể bảo vệ cho người phụ nữ mà
anh yêu.
“Ái Ái, em phải tin tưởng anh, chờ anh nửa năm thôi, anh sẽ chứng minh cho
em thấy tâm ý của anh đối với em từ trước đến giờ không hề giả dối.”
Anh ngồi khuỵu một gối xuống trước mặt cô, nhưng vẫn đủ để hai người đối
mặt, anh nhìn cô, thanh âm tràn đầy vẻ cầu khẩn, trên gương mặt lộ ra
vài phần chua sót, Cố Ái chỉ cảm thấy trong lòng không ngừng đau đớn đến không thở được.
Thế nhưng, dựa vào cái gì để cô phải tin tưởng anh, chờ đợi anh nửa năm?
Cố Ái đứng lên, môi vẫn cắn chặt, đưa tay lau nước mắt, quả thực lúc này cô chẳng còn có thể tin tưởng được ai nữa.
Cô khó khăn bước đi, thất tha thất thểu đi về phòng ngủ của mình, lúc tới
cửa, đột nhiên bước chân cô dừng lại: “Để anh đùa giỡn tôi lâu như vậy,
xem như bị anh chiếm tiện nghi. Chúng ta đến được đi được, tôi cũng
không phải kẻ coi sống chết tuỳ tiện, nhờ anh làm thị thực (visa) gấp
cho tôi, tôi muốn đi Zurich.”
*Zurich: Tên một thành phố lớn vùng đông bắc Thuỵ Sĩ
Cô không muốn ở lại thành phố S này nữa, nếu có thể cả đời này cũng không muốn quay về.
Kí ức của cô ở thành phố này, ngoại trừ phản bội thì cũng chỉ còn phản bội.
Mặc dù cô sinh ra lớn lên ở đây, nhưng bây giờ cô vô cùng chán ghét nó.
Làm thị thực gấp? Cô cứ như vậy muốn rời khỏi anh sao? Lâm Trình giữ chặt
cổ tay cô, rồi sau đó một phen kéo vô vào lòng mình, hai tay siết lấy cô thật chặt: “Ái Ái, anh yêu em là thật lòng, xin em đừng rời xa anh.”
Anh không thể không có cô. Anh không dám tưởng tượng những ngày sau nếu
không được nhìn thấy cô nữa, có phải anh sẽ phát điên mất không.
Chính là, Cố Ái đột nhiên ghé sát vào tai anh mà thì thào, chỉ biết toàn thân Lâm Trình ngay sau đó liền trở nên cứng ngắc.
Cô nói: “Tốt nhất trong vòng ba ngày anh nên sắp xếp để tôi đi Zurich, bằng không, đành nhờ Trình thiếu nhặt xác giúp tôi.”
Cố Ái có bao nhiêu quật cường, tính tình có bao nhiêu cứng rắn, anh là người rõ nhất so với bất cứ người nào.
Cô luôn luôn là người nói được là làm được, Lâm Trình từ từ buông cô ra, hai mắt đờ đẫn nhìn cô: “Nhất định phải rời đi sao?”
Cô không trả lời anh, mà một mực đi vào phòng ngủ của mình.
Đóng cửa lại, Cố Ái vô lực tựa lên cánh cửa mà khóc thành tiếng.
Trong lòng cô lúc này như có một tảng đá nặng nề đè lên không nói thành lời, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Cũng không biết khóc bao lâu, chỉ cảm thấy chỉ còn sức để nức nở, cô mới an
tĩnh lại. Lúc này cả người ngã ngồi trên sàn nhà, đầu óc trống rỗng
không nghĩ được gì nữa.
Lại ngây ngốc không biết bao lâu nữa, cô lấy di động của mình, bấm gọi cho Sally.
Cô vốn tưởng rằng vừa rồi mình đã đem hết sức lực trong người ra để khóc,
lúc này gọi điện cho Sally sẽ không phải khóc nữa, thế nhưng khi điện
thoại được nối máy rồi, Sally mới vừa gọi một tiếng “Ái Ái”, Cố Ái liền
không kiềm chế được cảm xúc mà bắt đầu nghẹn ngào.
Lập tức nhận ra Cố Ái có gì không đúng, Sally khẩn trương nhíu mày: “Ái Ái, cậu làm sao vậy?”
“Sally, mình không muốn ở lại thành phố này nữa, mình muốn đến Zurich tìm cậu, cậu sẽ thu nhận mình chứ?”
Nghe cô nói chuyện mà giọng vẫn còn khẽ nức nở, Sally ở bên kia lo lắng
nhưng không biết phải làm gì, chỉ biết an ủi cô: “Ái Ái, đừng khóc, cậu
khóc thế này mình cũng sẽ không chịu được, cậu còn có mình kia mà, cậu
quay về đây với mình đi, mình nuôi cậu cả đời này củng được.”
Nuôi cô cả đời ư…
Nghe Sally nói như vậy, Cố Ái ngoài cảm động thì vẫn là cảm động.
Đời này, gặp được một người bạn thân tốt với mình như vậy, là một điều may mắn nhất của cô.
“Cả đời này Lâm Trình chỉ yêu mình Cố Ái, Cố Ái đời này cũng chỉ yêu Lâm Trình.”
“Không tìm thấy em có phải lo lắng lắm đúng không? Lâm Trình, sau này anh
không được làm gì có lỗi với em, nếu anh làm gì khiến em tổn thương, em
sẽ biến mất khỏi trước mắt anh, cho anh lo lắng khổ sở cả đời.”
Nhớ tới những lời trước kia cô từng nói với anh, Lâm Trình chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một mảnh chua sót, cô quả thật nói được là làm được, là
anh có lỗi với cô, cho nên, giờ này cô không còn muốn ở bên cạnh anh
nữa.
Cũng may, cô đã nói trước với anh, rằng cô muốn đi Zurich.
Anh biết, bạn tốt của cô là Sally đang ở Zurich, có cô ấy chăm sóc Cố Ái, anh không phải lo lắng nhiều.
Day huyệt thái dương, Lâm Trình tự an ủi mình, để cô xuất ngoại giải sầu
cũng tốt, đợi nửa năm qua đi, chờ địa vị của anh ở thành phố S này vững
vàng hơn, anh sẽ sang đón cô về nhà.
Cô bây giờ có lẽ đang vô cùng hận anh, chỉ cần cô chịu chờ anh, anh sẽ
dùng số thời gian còn lại của đời này để mình chứng cho cô, anh yêu cô
đến nhường nào.
Đột nhiên, Lâm Trình lấy từ trong túi mình ra một hộp nhẫn.
Hôm nay trên đường tan tầm về nhà, anh chợt nhìn thấy cửa hàng trang sức
Tiffany*, vì thế liền đi vào mua một đôi nhẫn kết hôn, vốn định buổi tối Cố Ái kết thúc bữa tiệc cùng đồng nghiệp, khi anh đưa cô về nhà rồi sẽ
tặng cho cô. Nhưng không nghĩ mọi chuyện lại đi đến bước này.
*Là một trong những thương hiệu trang sức nổi tiếng nhất, nhẫn Tiffany từng được dùng làm vật đính hôn của rất nhiều ngôi sao thế giới.
Nhìn chiếc nhẫn Tiffany, Lâm Trình bất đắc dĩ thở dài, anh đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Cố Ái.
Đứng trước cửa phòng cô, anh không gõ cửa đi vào mà chỉ đứng lặng ở đó lắng
nghe động tĩnh bên trong. Anh lo lắng cho cô, lo cô sẽ xảy ra chuyện gì
đó.
Có điều anh mới đứng ngoài chừng năm phút đồng hồ, cửa phòng lại đột nhiên được mở ra, rồi Cố Ái bước ra ngoài.
Hai mắt của cô vừa đỏ vừa sưng, có thể thấy được cô đã khóc rất lợi hại.
Lâm Trình đau lòng nhìn, bàn tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn tặng cô, anh
đứng trân trân tại chỗ như một đứa trẻ vừa phạm lỗi không biết làm gì
hơn, mãi cho tới khi Cố Ái bước đi qua người anh, anh mới giật mình phản ứng lại, đưa tay nắm lấy tay cô.
“Ái Ái, anh… Anh đồng ý để em sang Zurich.”
Cố Ái cười lạnh: “Anh đồng ý? Anh nghĩ rằng anh là ai? Lâm Trình, anh nhớ
cho kỹ, chúng ta từ nay về sau không còn quan hệ gì với nhau nữa. Cho
nên, lúc nói chuyện xin chú ý dùng từ.”
“Ái Ái, đừng như vậy nữa được không?” Lâm Trình nhíu mày, ngữ khí mềm mại,
nói xong anh kéo lấy tay cô lại, cầm nhẫn đeo lên ngón áp út của cô: “Ái Ái, người anh yêu vẫn chỉ có em.”
Nhìn anh đeo nhẫn lên tay mình, Cố Ái khó chịu gạt tay anh ra, rồi sau đó
căm giận tháo nhẫn ra: “Anh nghĩ rằng tôi là đứa con gái mới mười bảy
mười tám tuổi thôi sao? Anh trao tôi nhẫn tôi sẽ ngu ngốc nghĩ rằng anh
yêu tôi? Lâm Trình, anh bớt làm trò trước mặt tôi đi!” Cô nói xong, tay
cầm nhẫn giơ lên ném đi không thương tiếc, chiếc nhẫn không biết bị rơi ở nơi nào, không còn thấy bóng dáng nó nữa.
Nhìn nhẫn bị cô vứt bỏ, Lâm Trình đứng trân mình tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cố Ái không nói gì thêm, bỏ mặc anh đứng đó mà cầm áo khoác đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, Lâm Trình không còn nghĩ được gì nữa, lập tức lao mình theo cô.
Ở trước mặt của cô, anh đã muốn hèn mọn không còn chút tôn nghiêm nào.
Anh không biết cô đi ra ngoài làm gì, nhưng anh hiểu rõ giờ phút này cô
chán ghét anh đến mức nào, cho nên, anh chỉ còn cách lẳng lặng đi theo
phía sau cô.
Anh nhìn thấy Cố Ái đi vào một cửa tiệm cắt tóc, nửa tiếng sau, mới thấy cô quay trở ra. Chỉ khác là mái tóc đã trở nên ngắn ngủn.
Là một mái tóc ngắn sát mang tai.
Mái tóc ngắn gọn gàng khiến cô trông hoạt bát năng động hơn, thế nhưng Lâm
Trình lại không ngừng hoài niệm mái tóc dài mềm mại như tơ tằm của cô.
Nhớ lại những lúc cô cột tóc đuôi ngựa, khi đi trên đường đuôi ngựa
không ngừng lúc lắc bên này rồi bên kia, trông cô như một cô nữ sinh
tràn đầy tươi trẻ.
Cô sau khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc thì đi thẳng về nhà.
Lâm Trình vẫn một mực đi theo sau cô, khi vừa về đến nhà, thấy cô định về
phòng mình, Lâm Trình một phen giữ cô lại, đem cô ấn lên cửa.
“Vì sao lại cắt tóc ngắn thế này?” Anh hỏi, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn.
Cố Ái nhìn anh, từng chữ thốt ra: “Từ biệt quá khứ.”
Từ biệt quá khứ…Cô đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ giữa cô và anh sao?!