Hôn Nhân Gượng Ép: Xin Hãy Buông Tha Cho Em

Chương 70: Chương 70: Đại kết cục




Thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, thoáng cái là Dương Tuyết Hoa đã hoàn thành xong chương trình đại học và tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc. Còn Hoắc Đông Quân thì vẫn bận rộn với công việc của mình, dù sao đi chăng nữa hắn cũng là người đứng đầu của một tập đoàn nổi tiếng trong nước, nên khối lượng công việc cần phải giải quyết vô cùng nhiều. Dù vậy thì Hoắc Đông Quân vẫn luôn quan tâm đến vấn đề học tập của Dương Tuyết Hoa, hắn cũng thường xuyên gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình

Dương Tuyết Hoa biết Hoắc Đông Quân bận rộn với công việc nên không ngỏ ý muốn hắn đến dự lễ tốt nghiệp của mình, cô chỉ đơn giản là khuyên hắn nên tập trung vào công việc và không cần quan tâm đến cô quá nhiều.

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng Dương Tuyết Hoa vẫn cảm thấy có chút buồn khi lễ tốt nghiệp của cô không có người thân đến tham dự. Lý do đơn giản là vì vé máy bay đến Mỹ khá đắt đỏ, nên mọi người không thể đến tham dự…

Buổi sáng lễ tốt nghiệp là một sự kiện đáng nhớ và trọng đại trong cuộc sống mỗi người.

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng len lỏi qua cửa sổ, mang lại một sự bình yên và sự hứng khởi cho ngày đặc biệt này. Các cánh cửa trường học mở ra, khiến không gian trở nên sôi động và náo nhiệt.

Trong khoảnh khắc đó, sinh viên tưởng chừng như đã trải qua một hành trình dài với những giờ học và công việc tựa như là một phần cuộc sống hàng ngày. Buổi lễ tốt nghiệp là cơ hội để tất cả những nỗ lực đó được công nhận và lưu giữ lại thành kỉ niệm.

Tất cả sinh viên phải mặc bộ đồ tốt nghiệp do nhà trường chuẩn bị, biểu tượng cho thành quả và sự thành công mà họ đã đạt được. Bước chân đầu tiên của họ khi bước qua cánh cửa sân khấu khiến tim mỗi người đập nhanh hơn bao giờ hết.

Đám đông tập trung trong địa điểm tổ chức lễ, tràn đầy sự phấn khởi và cảm xúc. Âm nhạc du dương và tiếng vỗ tay reo lên trong không gian, tạo nên không khí trang trọng và truyền cảm hứng.

Người thân và bạn bè ồn ào chúc mừng và cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ. Sự hài lòng và niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt của các bạn sinh viên khi nhận được bằng tốt nghiệp không thể diễn tả bằng lời.

Dương Tuyết cùng bạn bè của mình chụp rất nhiều ảnh, cô còn bất ngờ vì được bạn bè tặng hoa, bởi họ biết rằng người nhà của cô không sống ở đây, gia đình cũng không thể đến tham dự lễ tốt nghiệp của cô, nên họ cố tình tạo cho cô một bất ngờ…

“Cậu đừng buồn nhé! Bọn tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!”

Câu nói này làm cho Dương Tuyết Hoa nhớ lại những người bạn ở trong nước của cô, ước gì cô có thể tham dự lễ tốt nghiệp của họ cũng như hy vọng rằng họ có thể xuất hiện trong lễ tốt nghiệp của cô, nhưng điều ước đó có lẽ khá xa vời…

Dương Tuyết Hoa định sau khi buổi lễ kết thúc sẽ về nhà trước, nhưng đột nhiên cô nghe hết tiếng ồn ào phát ra từ phía đám đông khiến cô phải quay đầu nhìn lại…

“Chuyện gì vậy?”

Dương Tuyết Hoa định bước đến xem thì đám đông lại tản ra, một người đàn ông cao lớn với phong thái quen thuộc xuất hiện trước mặt cô, kèm theo bó hoa lớn trong tay, Hoắc Đông Quân liền nở nụ cười thật tươi nhìn về phía cô…

“Chúc mừng em tốt nghiệp…!”

Dương Tuyết Hoa bất ngờ đến nỗi không nói nên lời, cô chậm rãi đưa tay ôm lấy bó hoa của Hoắc Đông Quân rồi ôm chầm lấy hắn trong tiếng reo hò của mọi người…

“Anh đến đây khi nào vậy? Sao lại không nói với em? Anh có biết em bất ngờ đến mức nào không?”

Hoắc Đông Quân chậm rãi cúi xuống ôm lấy Dương Tuyết Hoa, có thể hắn không xuất hiện vào những lúc mà cô cần hắn nhất, nhưng hắn chắc chắn sẽ xuất hiện trong những sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời cô…

“Anh muốn tạo bất ngờ cho em, em nhìn xem, còn ai đến nữa kìa…”

Dương Tuyết Hoa chậm rãi buông Hoắc Đông Quân ra, cô nhìn ra sau lưng hắn thì phát hiện có cả cha mẹ và bạn bè của mình ở đó, dường như lúc này cảm xúc trong cô bị bùng nổ khiến cô rơi nước mắt…

“Trời ạ! Anh đưa tất cả mọi người đến đây sao?”

Dương Tuyết Hoa để Hoắc Đông Quân cầm hoa giúp mình, cô nhanh chóng tiến lại phía cha mẹ liền ôm chầm lấy họ. Đã bốn năm trôi qua cô chưa được gặp cha mẹ của mình rồi, mặc dù bọn họ vẫn thường xuyên nói chuyện qua điện thoại nhưng việc gặp trực tiếp như thế này vẫn không thể nào kìm được nỗi xúc động…

Thật ra Hoắc Đông Quân đã lên kế hoạch cho chuyện này từ trước, hắn cũng đến gặp mặt cha mẹ của Dương Tuyết Hoa để công khai mối quan hệ của bọn họ, sau đó sắp xếp để đưa cha mẹ và bạn bè của Dương Tuyết Hoa đến tham dự ngày lễ tốt nghiệp của cô. Mặc dù sự thật thì Hoắc Đông Quân vẫn không thích Mạnh Hùng cho lắm nhưng vì hạnh phúc lâu dài của mình neen hắn đành phải nhịn…

Dương Tuyết Hoa vui đến nỗi không biết phải nói gì, thật sự cô có rất nhiều chuyện muốn kể cho cha mẹ và bạn bè của mình nghe, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trường nên chỉ đang đợi cho đến khi về nhà rồi mới nói chuyện tiếp được.

Dương Tuyết Hoa nhanh chóng kéo Hoắc Đông Quân lại, cô nhờ một bạn cùng lớp của mình chụp cho cô một bức hình thật đẹp với hắn và người thân của mình. Dù sao điều ước của cô cũng thành sự thật rồi nên cô bắt buộc phải lưu trữ chuyện này như kỷ niệm đẹp nhất của cuộc đời mình…

Dương Tuyết Hoa ôm bó hoa lớn trong tay, cô mỉm cười thật tươi nắm lấy tay Hoắc Đông Quân rồi khẽ hôn lên má hắn một cái…

“Em yêu anh…”

Hoắc Đông Quân mỉm cười nhẹ nhàng, cả cuộc đời hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ vì người khác mà thay đổi tâm tính, cho đến khi hắn gặp Dương Tuyết Hoa, cô giống như ánh dương sưởi ấm trái tim hắn, cũng như bông hoa mềm mại xoa dịu tâm tính của hắn, khiến hắn bất giác chìm đắm vào cô lúc nào không hay…

“Sau khi tốt nghiệp xong thì kết hôn với anh nhé!”

Dung Tuyết Hoa không trả lời nhưng nụ cười mãn nguyện của cô đã là đáp án cụ thể nhất dành cho Hoắc Đông Quân, cô không chỉ muốn kết hôn với hắn mà còn muốn cùng hắn sống thật hạnh phúc…

Thật ra tình yêu không phải cứ cưỡng cầu là có được, đôi khi tình yêu chỉ đơn giản là sự thấu hiểu, ôn nhu và dịu dàng mà cả hai mang đến cho nhau, để rồi cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường, thốt lên lời thề nguyện sẽ ở bên nhau mãi mãi!

END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.