(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 17
Đã nói không để Hàn Dạng nấu canh, hôm sau, Tình cách cách trở về nhà chính, nhắc lại những gì cậu đã nói với thím Chu, hỏi bà xem chỗ nào có vấn đề.
Thím Chu nghe thế, bật cười:
– Cậu chủ, thím hơn nửa đời làm đầu bếp, tay nghề nhất định phải hơn cậu rồi.
– Vậy làm sao bây giờ?
Hách Liên Tình nhíu mày.
– Làm thêm vài lần là được, trưa nay thím đã chuẩn bị nguyên liệu xong cả rồi. Không biết cậu chủ có kiên trì không đây?
Thím Chu cười trêu ghẹo.
– Chẳng phải là nấu canh thôi sao?
Hách Liên Tình mặt không thay đổi nói vậy nhưng trong lòng đã chiên đi chiên lại con cá Hàn Dạng ngồi mát ăn bát vàng kia rồi.
Thím Chu nói:
– Được rồi, vậy hôm nay thím dạy cậu nấu…
– Canh dạ dày hồ tiêu.
Hách Liên Tình trả lời.
– Đúng thế.
Thím Chu cười, chuẩn bị tài liệu rồi nói với Hách Liên Tình một lượt.
Vì phải học nấu rất nhiều loại canh nên Hách Liên Tình cầm luôn vở để ghi lại, mỗi loại canh cần nguyên liệu gì, số lượng ra sao đều được ghi cẩn thận.
Quản gia đứng một bên nhìn cậu chủ nhà mình học hỏi, cảm thán một câu từ đáy lòng: Dỗ vợ quả không dễ!
Tối đó, Hách Liên Tình nấu canh xong thì mang về. Hàn Dạng mở nắp bình giữ nhiệt là có thể ngửi thấy mùi thơm ngát, dạ dày và hạt tiêu hòa quyện vào nhau, lại được đun ba tiếng đồng hồ nên mùi hơi nồng, thế nhưng rất hợp dùng vào mùa đông.
– Thế nào?
Thấy Hàn Dạng uống một ngụm, Hách Liên Tình hỏi.
– Ngon lắm, chỉ là mùi hơi nồng.
Hàn Dạng đáp.
– Hạt tiêu à?
Hách Liên Tình uống một ngụm, quyết định lần sau cho ít hơn.
– Ừ, nhưng ngon lắm.
Hàn Dạng vừa nói vừa uống thêm.
Thế còn nghe được. Hách Liên Tình nghĩ thầm.
Hàn Dạng uống xong, đang chuẩn bị múc thêm thì Hách Liên Tình ngăn lại:
– Đừng uống nữa, để lần sau bảo họ cho ít hạt tiêu hơn.
– Không sao, người nấu cũng vất vả, bỏ đi thì phí.
– Biết thế là tốt.
Hách Liên Tình tuy nói thế nhưng vẫn không cho cậu múc thêm canh.
– Gì cơ?
Hàn Dạng không nghe rõ lời anh nói.
– Không có gì, ăn đi.
– Ừm.
Hàn Dạng gật đầu, tiếp tục ăn.
Suốt một tuần tiếp theo, ngày nào Hách Liên Tình cũng mang canh về, có bữa Hàn Dạng hỏi:
– Đầu bếp mới đang luyện tay nghề à?
Hách Liên Tình dừng tay đang gắp thức ăn:
– Em hỏi nhiều thế làm gì?
– Chẳng qua em thấy như vậy phiền quá, dì Tố không ở nhà còn làm phiền đầu bếp ngày nào cũng nấu canh cho em.
Hàn Dạng hơi ngại, nói:
– Thật ra chúng ta tự nấu cũng được mà.
– Em cứ coi như người ta rảnh rỗi quá đi.
Hách Liên Tình không nhịn được, trả lời.
– …
Hàn Dạng chẳng còn lời nào để nói.
– Nhớ phải cảm ơn.
Anh nhắc nhở.
– Dạ dạ dạ, đại gia Hách Liên.
Đại gia rất vừa lòng với thái độ thức thời của cá khô nên cho cậu thêm ít canh nữa:
– Phần thưởng của em.
– Tạ ơn cách cách ban cho.
Hàn Dạng nói, trong mắt đầy ý cười.
– Câm miệng.
Hách Liên Tình khẽ trách:
– Bây giờ em muốn lên trời đấy hả? Gọi thêm tiếng nữa xem.
Hàn Dạng thè lưỡi, vui vẻ cúi đầu ăn.
Buổi trưa sau khi tan học, Hàn Dạng bị thầy giáo gọi lại, hai người cùng đi xuống.
Thầy nói:
– Tiền thưởng của công việc lần trước có rồi, lát thầy sẽ gửi vào tài khoản của em.
Cậu gật đầu:
– Vâng, cảm ơn thầy.
Thầy giáo xua tay:
– Khách khí gì, dạo này em vất vả rồi, nghỉ ngơi tốt một chút.
Hàn Dạng cười:
– Không vất vả ạ.
Cậu còn muốn cảm ơn vì thầy đã cho mình cơ hội như vậy.
Thầy giáo vỗ vai cậu:
– Về đi.
Hàn Dạng gật đầu:
– Em chào thầy.
Vì chiều không có lớp, cậu đến căng tin ăn trưa rồi về nhà ngay.
Vừa về đến nhà, di động có tin nhắn thông báo chuyển khoản, có kèm theo ghi chú “Tiền thưởng”.
Việc lần này bận hơn hai tháng, Hàn Dạng thức trắng không ít đêm, dù mệt nhưng tiền thưởng không tệ, cũng coi như đáng giá.
Hàn Dạng nhắn lại cho thầy là đã nhận được tiền rồi đến phòng sách mở máy vi tính. Sau khi mở ra, cậu thêm bên trong có một file “Giấy tờ”, bên trong ghi số tiền nợ mà cha mẹ nợ Hách Liên Tình.
Hàn Dạng nhìn mức nợ, dù đã có những ghi chú cẩn thận nhưng so với tổng sợ nợ khổng lồ trước mặt, tất cả chỉ như chín trâu mất một sợi lông.
Cậu mở thông tin tài khoản, kiểm tra tiền gửi rồi ghi chú thêm một vài thứ thật cẩn thận mới lại tắt đi.
Lúc này, điện thoại di động ở phòng bên vang lên, người gọi là Mạc Tố Á.
– Dì Tố.
Hàn Dạng nhận cuộc gọi.
– A Dạng ở nhà không?
Mạc Tố Á hỏi.
– Có ạ, dì về chưa?
– Vừa ra khỏi sân bay, lát tiện đường qua đón con về nhà ăn, gặp sau nhé.
Mạc Tố Á cười nói.
– Vâng, lát gặp lại ạ.
Cúp điện thoại, cậu lại gọi cho Hách Liên Tình nhưng bên kia tắt máy. Cậu nghĩ anh đang bận nên tự chuẩn bị rồi chờ Mạc Tố Á.
Hơn nửa tiếng sau, Mạc Tố Á tới, đi cùng còn có Hách Liên Thừa.
– Ông không về cùng luôn ạ?
Hàn Dạng hỏi.
– Gặp bạn cũ, ông bảo muốn ở thêm mấy hôm.
Mạc Tố Á trả lời, đồng thời sửa lại cổ áo cho cậu:
– Trời lạnh thế này sao mặc ít vậy? Quần áo đủ ấm không? Mai cùng đi mua quần áo dày nhé?
– Thôi ạ, nhiều lắm rồi.
Hàn Dạng vội nói. Đợt trước Hách Liên Tình đã mua vài chiếc áo lông dày, lại lôi cậu mua thêm nhiều quần áo, bây giờ quần áo của cậu đã chiếm già nửa cái tủ rồi.
– Thế là được rồi, mặc nhiều vào đấy. Dì vừa gọi cho A Tình nhưng không được, hai đứa không dỗi nhau đấy chứ? Nó có bắt nạt con không?
– Không ạ, vẫn tốt lắm.
– Dì yên tâm rồi, có quà cho hai đứa đây, về rồi cho con xem.
– Vâng, cảm ơn dì ạ.
Hàn Dạng cười.
Mạc Tố Á mua quà cho tất cả mọi người, trừ Hách Liên Tình và Hàn Dạng ra, chú quản gia và thím Chu cũng có phần, vài cô giúp việc cũng nhận được chocolate. Chia quà xong, bà và Hách Liên Thừa lên gác dọn đồ, Hàn Dạng ngồi một mình cảm thấy chán, nhìn thím Chu bận rộn trong bếp, cậu liền qua giúp một tay.
– Cháu đến giúp nhé.
Cậu định rửa rau, vừa hỏi ra thì cô bé đang giúp thím Chu rửa rau hoảng sợ, vội vã bưng rổ rau sang bên:
– Không cần không cần!
– Vậy giúp thái đồ?
– Không cần không cần?
Cô bé lắc đầu quầy quậy.
– Cậu A Dạng đừng dọa con bé, cứ ra ngoài chờ đi.
Thím Chu cười.
– Cháu ngồi một mình cũng chán.
Hàn Dạng cười.
– Vậy hôm nay cậu muốn ăn canh gì? Thím Chu nấu cho.
Hàn Dạng nghe thế thì nhớ ra vị đầu bếp giúp mình nấu canh cả tuần nay, cậu hỏi:
– Thím Chu này, đầu bếp mới là ai vậy?
– Đầu bếp mới á?
Thím Chu khó hiểu.
– Người mấy hôm nay vẫn nấu canh cho cháu ấy, cháu định cảm ơn, làm phiền người ta quá.
– Ấy, thím còn tưởng cậu nói ai! Làm gì có đầu bếp mới nào, toàn là cậu chủ nấu đấy, ngày nào cậu ấy cũng về đây để thím dạy này.
Hàn Dạng ngẩn người, hỏi lại:
– Thím bảo ai cơ ạ?
– Cậu chủ Tình đấy. Bảo là để bổ dạ dày cho cậu, ngày nào cũng về hỏi thím xem làm thế nào, ghi chú đầy quyển vở rồi kìa!
Canh mình ăn cả tuần nay đều là Hách Liên Tình nấu? Lại còn ghi chú đầy một quyển vở?
Hàn Dạng bối rối, bất ngờ quá! Cậu như bị người ta đánh một phát, đầu óc choáng váng.
Thảo nào mấy hôm nay anh ấy ngày nào cũng đem canh về, còn phải hỏi xem uống được không, nếu như mình chê cái gì thì mặt anh ấy sẽ xị ra, còn nếu khen đôi câu thì sẽ tự múc cho mình thêm một bát.
Hóa ra toàn do anh ấy nấu?
Thím Chu thấy cậu không nói gì, lại tiếp tục:
– Mỗi lần cậu uống xong, cậu chủ đều nhớ kĩ để thím điều chỉnh cho phù hợp với khẩu vị của cậu. Thế nào, đã quen chưa?
– Quen rồi ạ.
Hàn Dạng gật đầu, tâm ý như thế, sao có thể không quen.
– Thế là được rồi.
Thím Chu cười, còn dặn cậu:
– Cậu đừng để cậu chủ biết là thím nói, cậu ấy hay ngại, nếu giận rồi sẽ không nấu nữa đâu!
Theo tính nết của Tình cách cách thì chắc chắn sẽ giở mặt thật.
– Cháu biết ạ.
Hàn Dạng gật đầu, lại hỏi:
– Thím Chu này, thím bảo quyển vở để đâu? Có thể để cháu xem không?
– Trong phòng cậu chủ đấy, cậu vào tìm xem.
Thím Chu đáp. Ngày nào Hách Liên Tình cũng về đây nên ghi nhớ để hết ở bên này.
– Vâng, cảm ơn thím.
Hàn Dạng cảm ơn thím Chu rồi lên gác.
– Thím Chu, thím vạch trần cậu chủ thế, không sao thật chứ?
Cô bé giúp rửa rau hỏi.
– Có sao đâu? Không vạch trần mới có chuyện. Cậu chủ ấy mà, vịt chết còn mạnh miệng, nếu thím mà không bảo, cậu Dạng cũng không biết, thế thì hai người này không biết còn phải loanh quanh bao lâu nữa.
– Ra thế.
Cô bé gật đầu:
– Gừng càng già càng cay!
– Tất nhiên rồi!
Thím Chu đắc ý.
Hàn Dạng vào phòng Hách Liên Tình, vừa vào đã thấy quyển vở đặt trên bàn.
Cậu đi tới, cầm vở lên, mở ra.
Mấy trang đầu là một ít số liệu vụn vặt, cậu đoán là lúc làm việc anh tiện tay viết vào. Cậu lật thêm vài tờ thì thấy có chú ý ẩm thực cho người bị dạ dày, bên dưới chú ý còn liệt kê cả một thực đơn.
Canh xương trần bì, canh dạ dày hồ tiêu, canh thịt dê đảng sâm hoàng kì.
Toàn những món canh mấy hôm nay Hàn Dạng ăn, cậu cứ ngỡ là đầu bếp mới nấu, không ngờ là Hách Liên Tình.
Lật tiếp thì thấy ghi chú mà thím Chu nói, có vài trang, ghi chép cặn kẽ số lượng nguyên liệu, thời gian nấu, mức lửa.
Bên dưới cách làm mỗi loại còn ghi chú giảm hạt tiêu, phối hợp trần bì. Đây đều là những gì cậu đã nói.
Khi bé Hàn Dạng nhiễm lạnh, vậy nên dạ dày cũng lạnh theo, vì đây là bệnh cũ, điều dưỡng không dễ, cậu lại bận học và làm thêm nên không có tâm tư nào điều dưỡng, vậy nên thỉnh thoảng có đau cũng chỉ uống thuốc, nhịn một lúc là xong.
Vấn đề bản thân mình cũng không coi trọng, chẳng ngờ có người vì mình mà làm được đến thế này.
Người đàn ông như Hách Liên Tình lại có thể học nấu canh, nói ra có lẽ chẳng ai tin. Trong khoảng thời gian ở chung này, cậu chắc chắn trước đây anh thậm chí chưa bao giờ rửa một chiếc đũa, đừng nói gì đến nấu canh, làm cơm.
Nhưng anh ấy làm, còn ghi chú đầy trong vở, nhớ rõ khẩu vị của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, ngực cậu đau thắt, mắt cay xè. Cậu chớp mắt để hơi nước tán đi nhưng không được, cậu dùng vở che mặt, bên trong có một tờ giấy rơi ra.
Cậu nhặt lên nhìn, là một tấm danh thiếp.
“Phòng khám Đông y Trần Thanh”
Hàn Dạng kẹp nó vào vở, lại tình cờ mở đúng trang giữa, cậu nhận ra trên giấy cũng có ghi chú gì đó.
Giữa trưa 18/12/20xx
Châm cứu ở Phòng khám Đông y Khương Sơn.
Giữa trưa 19/13/20xx
Châm cứu tại Phòng khám Đông y Khương Sơn.
Thời gian chính là cuối tuần này.
Hàn Dạng bỗng nhớ đến một buổi tối mấy ngày trước đó, Hách Liên Tình nói cuối tuần muốn đưa mình ra ngoài. Lúc ấy cậu hỏi đi đâu, anh không trả lời, nhưng giờ nhìn ghi chú này, cậu lập tức hiểu.
Đợt trị liệu châm cứu này là dành cho mình.
Năm ấy bị cha mẹ vứt bỏ ngay vào tháng chạp giá rét, chân của cậu bị đông cứng và để lại di chứng, thế nên cứ đến độ lạnh nhất mỗi mùa đông, cậu gần như đều lạnh cóng. Trước đây kinh tế trong nhà không tốt, ông nội cho cậu đi học đã không dễ dàng, cậu sợ ông lo nên không dám nói, sau này lạnh mãi cũng thành quen, cứ mặc kệ y như dạ dày vậy.
Hôm nay có người vì đôi chân lạnh giá của cậu mà liên hệ với bác sĩ, sắp xếp xong một đợt trị liệu.
Điều này khiến Hàn Dạng hơi giật mình, đồng thời cũng khó xử, chẳng biết nên làm sao cho phải.
Cậu vốn cho rằng chỉ có ông nội quan tâm đến mình, chẳng ngờ ở một nơi cậu không biết, có người cũng đặt cậu trong lòng.
Đỡ đầu gối mình, cậu hít sâu, chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, yên lặng nhìn quyển vở của Hách Liên Tình thật lâu.
Rừ rừ.
Điện thoại di động rung trong túi làm Hàn Dạng giật mình, cậu lấy ra, là Hách Liên Tình gọi.
Hàn Dạng nhìn ba chữ “Hách Liên Tình” chằm chằm đến quên cả nhận điện thoại, mãi cho tới khi điện thoại ngừng lại vài giây mới kịp phản ứng.
Cậu định gọi nhưng Hách Liên Tình đã gọi lại trước.
– Đang làm gì mà không nghe điện thoại?
Giọng anh rất khó chịu.
Hàn Dạng không nói gì, cậu sợ mình vừa mở miệng thì sẽ không thể ngăn lại những cảm xúc mãnh liệt trong lòng mà rơi lệ.
– Nói. Sao không nghe điện thoại?
Hách Liên Tình thấy câu không lên tiếng, lại hỏi.
– Hách Liên Tình.
Hàn Dạng thấy thanh âm của mình hơi khàn.
– Sao thế? Ai bắt nạt em?
Anh nhận ra điều khác lạ.
Cậu hít sâu, trả lời:
– Anh.
– Tôi bắt nạt em bao giờ?
Anh hỏi.
– Bao giờ anh về?
Hàn Dạng đổi đề tài.
– Tối nay, đêm có một bữa tiệc, không về ăn cơm được, em tự ăn đi.
Anh đáp.
– Hôm nay có canh uống không?
– Em muốn uống canh à?
– Ừm, uống quen rồi.
Hàn Dạng trả lời.
– Hôm nay đầu bếp xin nghỉ, để tôi bảo thím Chu nấu cho em nhé.
Nói xong, anh cảm thấy có chuyện lạ.
– Không sao, em hỏi thôi, em thích uống canh đầu bếp mới nấu hơn.
Hàn Dạng không vạch trần anh.
– Thế à? Mai tôi bảo người ta nấu cho em.
Giọng nói của anh lộ rõ vẻ vui mừng.
– Được.
Hàn Dạng dừng lại một chút rồi gọi:
– Hách Liên Tình.
– Ừ?
– Về sớm một chút, em ở nhà chờ anh.
Nói xong cậu liền cúp điện thoại.
Đầu dây bên kia, Hách Liên Tình cầm điện thoại, nhìn một lúc lâu vẫn không hồi hồn được sau câu “Về sớm chút, em ở nhà chờ anh” kia.
Câu nói chờ mình trở về nghe như làm nũng, đây là lần đầu anh nghe được từ Hàn Dạng, anh cảm thấy có chuyện lạ.
Nghĩ một lát, anh gọi điện lại cho cậu.
– Sao thế?
Hàn Dạng hỏi.
– Em không sao thật chứ?
Hách Liên Tình nghi ngờ.
– Em có chuyện gì được? Ở nhà một mình chán quá nên hỏi anh bao giờ về thôi.
Hàn Dạng dở khóc dở cười.
– Thế thì tốt, cứ ở nhà chờ chồng về.
– Được.
Đồng ý xong, cậu cúp máy.
Anh cầm di động, ngẩn ngơ. Mình xưng là chồng mà Hàn Dạng còn đáp lại!
– Mẹ nó chứ, có định để cho người ta đi làm không đây?!
Im lặng chốc lát, anh nghiến răng mắng một câu.
Hàn Dạng không biết bao giờ Hách Liên Tình mới xong công việc, sau khi ăn cơm ở nhà chính, một lát sau, Mạc Tố Á để người đưa cậu về.
Về nhà, cậu vẫn còn lâng lâng. Cậu thấy hôm nay như một giấc mộng, trong mộng chỉ toàn Hách Liên Tình.
Cậu mang theo quyển vở của anh về, quyển vở bọc da trâu, cầm trên tay nằng nặng. Tình ý bên trong cũng quá nặng, nó đặt trên ngực cậu, làm trái tim cậu rung động.
Ngón tay thong thả vuốt trên từng nét chữ, Hàn Dạng không biết phải hình dung tâm tình kích động này thế nào. Cậu gắng sức lục lọi mọi từ ngữ trong đầu mà không thể tìm thấy từ thích hợp.
Nó như có ý thức, từng chút gặm nhấm lí trí và phán đoán của cậu, gặm cho tới khi chỉ còn lại ba chữ “Hách Liên Tình”.
Hách Liên Tình… Hách Liên Tình…
Trong đầu chỉ có Hách Liên Tình.
Cậu nghĩ mình nên đi tắm rửa để bình tĩnh lại. Đặt vở sang bên, cậu đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hách Liên Tình về đến nhà vào hơn 11 giờ khuya. Hàn Dạng nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức bật dậy từ trên salon, ngay cả đôi dép trong nhà cũng quên mang mà chạy vội ra ngoài, khi thấy anh, cậu đột ngột ngừng lại.
Mới không gặp từ sáng nay, sao lại có cảm giác đã xa cách từ rất lâu rồi?
– Anh về rồi.
– Ừ.
Hách Liên Tình cúi đầu thay giày, nghe thấy tiếng thì ngẩng lên, thấy Hàn Dạng chân trần thì nhướn mày:
– Dép đâu?
– À, quên mất.
Cậu nói rồi đi đến tủ giày định lấy một đôi ra, vừa tới gần, anh khom lưng xuống, bế cậu lên.
Anh bế cậu, đặt lên salon phòng khách, bàn tay to sờ sờ chân cậu, thấy bàn chân lạnh buốt, anh khó chịu:
– Tất đâu?
– Ở nhà không cần đi tất, có sưởi mà.
Cậu nói rồi rụt chân lại, anh bắt lấy chân cậu, đặt xuống ghế rồi cầm cái chăn mỏng bên cạnh cho cậu đắp.
– Sao anh về muộn thế?
– Mất chút thời gian đàm phán.
Anh ngồi xổm cạnh ghế salon, giữ cổ chân cậu để xoa bóp:
– Lần sau mà không đi dép thì chém luôn.
Hàn Dạng không cãi lại, cậu nhìn gò má Hách Liên Tình, giật mình, vươn tay đụng vào chóp mũi anh.
Hành động của cậu khiến anh ngừng tay, ngẩng đầu hỏi:
– Làm gì thế?
Hàn Dạng rụt tay về:
– Bỗng nhiên nhận ra anh rất đẹp trai.
Anh cười nhạo, mặt dày đáp:
– Bây giờ em mới nhận ra? Lấy được người đàn ông ưu tú như tôi, lẽ ra em phải ôm gối cười ba ngày, đừng suốt ngày giận dỗi thế.
– Ừ.
Cậu gật đầu.
Hàn Dạng thẳng thắn làm Hách Liên Tình phải quan sát một phen:
– Kì lạ, hôm nay đầu em úng nước à?
– Không, úng canh. Canh của đầu bếp Hách Liên.
Nói xong, cậu lấy quyển vở bên cạnh, đặt trước mặt anh:
– Em mang về đấy.
Hách Liên Tình sửng sốt mấy giây rồi lập tức kịp phản ứng, giằng vở trong tay cậu, hung dữ nói:
– Cái quái gì đấy, tôi đi tắm đây.
Nói xong, anh định đứng lên nhưng Hàn Dạng đã kéo anh lại:
– Chờ đã.
– Em phiền quá, nhanh đi ngủ.
– Hách Liên Tình này.
Cậu cắt đứt lời anh:
– Anh yêu em chứ?
Trên mặt anh lộ vẻ tức giận vì bị lộ, cười lạnh, chế giễu:
– Em đùa cái gì…
Câu tiếp theo của anh lại bị ngắt, Hàn Dạng chống tay lên sofa, tiến sát tới cái miệng đang nói kia, hôn một cái.
Môi mềm dính sát, quyển vở trong tay anh rơi xuống tạo thành một tiếng “cộp” nhỏ, anh ngây người.
Ngoại trừ lúc trên xe vào ngày đăng kí, chưa bao giờ Hàn Dạng chủ động hôn anh. Thứ nhất là anh không cần cậu chủ động, thứ hai là cậu cảm thấy không thích.
Lần này hoàn toàn là cậu muốn làm vậy, cậu rất muốn hôn anh, nghĩ vậy, thế thì làm thôi.
Kỹ xảo của cậu rất kém, cậu cứ hôn anh lung tung, có cảm giác như va đụng. Cậu vụng về liếm quanh môi anh, đầu lưỡi cũng muốn tách khớp hàm của anh ra.
Nụ hôn mới lạ và tốt đẹp khiến đầu Hách Liên Tình nổ bùm, anh túm hông cậu, giành lấy quyền chủ động, đè cậu xuống salon, giọng nói nguy hiểm:
– Em muốn đốt lửa đúng không?
Hàn Dạng nuốt nước bọt, cậu chỉ thấy cổ họng khô hơn, dũng khí khi nãy đã bị ánh mắt toát ra dục vọng của Hách Liên Tình dọa chạy mất, cậu lại biến thành cá khô, nhạt nhẽo nói:
– Chẳng phải anh muốn đi tắm à? Đi mau đi!
– Đúng, tắm.
Anh gật đầu, dùng đầu gối làm điểm tựa, khom lưng xuống, khiêng cậu lên vai.
– Anh làm gì đấy?
Đột nhiên bị vác lên vai, Hàn Dạng giật mình, đập vào vai anh:
– Mau thả em xuống!
– Làm gì à?
Anh cười lạnh, ném ra hai chữ:
– Đi tắm!
Anh khiêng người vào phòng tắm, một tay ôm lấy chân cậu, một tay mở vòi nước. Hàn Dạng nhận ra anh muốn làm gì, cậu giùng giằng đòi xuống:
– Mau thả em xuống, em tắm rồi!
Hách Liên Tình mặc kệ, vẫn giữ cậu trên vai rồi kéo quần mặc ở nhà của cậu xuống. Ngay cả quần lót cũng theo đó mà tuột xuống, lộ ra cặp mông cong và đùi thon dài.
– Hách Liên Tình!
Hàn Dạng mông trần, bị anh khiêng trên vai, ngượng chết đi được:
– Anh buông ra mau!
– Bốp!
Anh nhẹ vỗ mông cậu một cái.
Động tác giãy giụa ngừng lại, mặt cậu đỏ muốn xuất huyết.
Cho tôi cái hố để tôi chui vào đi! Hàn Dạng nghĩ.
Hách Liên Tình nhanh chóng lột sạch cậu rồi thả cậu vào bồn.
Tiếng anh cởi quần áo sau lưng có vẻ cực kì rõ ràng, ngón tay cậu để trong nước nắm chặt đầy lo lắng, cảm giác như thời gian đã ngừng lại, cả thế giới chỉ còn cậu và anh.
Anh bước vào bồn tắm, ngồi xuống cạnh cậu. Bồn rất lớn, dù hai người ngồi cũng không chật. Hàn Dạng nhích về một bên, nỗ lực co mình lại như một con cá khô hòng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Nhưng vô ích.
Hách Liên Tình cười, dựa vào lưng cậu, môi đặt sát vành tai cậu rồi liếm một cái:
– Chỉ có chút dũng khí thế thôi?
Giọng anh khàn khàn gợi cảm làm lưng cậu tê dại, tay nắm chặt hơn, trái tim đập thình thịch như không thể chịu đựng được nữa.
Mọi việc hài hòa…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});