(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 1
Trong phòng khách rộng rãi, Hàn Dạng ngồi trên sofa nghiên cứu tư liệu cho chương trình lần này. Giờ cậu đang là sinh viên năm thứ ba, lúc rảnh rỗi, cậu sẽ nhận một vài việc viết chương trình nho nhỏ để kiếm thêm thu nhập, mặc dù có học bổng nhưng cậu muốn tiết kiệm chút tiền để gửi về cho ông nội.
Việc lần này là về web của một hãng ngoại thương, đây là trang web mới đã từng có người thiết kế, thế nhưng các phương diện công năng chưa được hoàn thiện, lần này Hàn Dạng sẽ sửa chữa và bổ sung trên nền web có sẵn.
Cậu khoanh chân, đặt laptop lên đùi, tay gõ gõ, vì tóc mái dài che khuất tầm nhìn, cậu lấy một cái kẹp bên trong cặp tài liệu ra để kẹp tóc lên.
Lúc viết chương trình, Hàn Dạng luôn vô cùng chăm chú, không hề để ý gì khác, ngay cả có người mở cửa đi vào cậu cũng không để ý.
Hách Liên Tình về đến nhà liền nhìn thấy cảnh này: Ánh đèn sáng dịu chiếu lên gò má Hàn Dạng khiến cho không khí xung quanh cậu trở nên ấm áp và bình lặng, không còn vẻ lạnh lùng, quật cường như khi đối mặt với anh nữa, chiếc kẹp trên tóc mái làm cho cậu có thêm một chút trẻ con.
Hàn Dạng như vậy khiến Hách Liên Tình vô thức di chuyển nhẹ nhàng hơn, hình như cậu cũng không nhận ra anh đã về, vẫn cúi đầu làm việc như trước.
Tiếng lách cách nho nhỏ của bàn phím vang lên trong phòng khách, ngón tay Hàn Dạng gõ không ngừng, mãi cho đến khi Hách Liên Tình đi tới bên cạnh, cậu mới nhận ra.
Ngón tay khựng lại, ngẩng đầu lên, Hàn Dạng liền thấy người đàn ông vừa đi tới bên cạnh mình. Người ấy mặc sơ mi trắng, nơ hơi tháo lỏng ra, đang cúi đầu nhìn mình. Anh không có vẻ nghiêm cẩn như lần đầu tiên họ gặp nhau, chẳng qua khuôn mặt anh tuấn kia vẫn không có thêm biểu cảm nào khác.
Vì bất ngờ nên Hàn Dạng nhíu mi, suốt hai tuần không thấy Hách Liên Tình khiến cậu thả lỏng hẳn mà quên mất tình cảnh của mình, cũng quên luôn đây không phải nhà của cậu mà là nhà của người đàn ông tên Hách Liên Tình đang đứng trước mặt mình.
Mà cậu, Hàn Dạng, chính là người vợ trong hợp đồng của anh ta.
Ừm, nếu có thể thì cậu thật sự không muốn dùng đến từ này.
Tuy cái nhíu mi của Hàn Dạng rất nhẹ nhưng vì không có tóc mái che, lại thêm Hách Liên Tình luôn nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu, thế nên anh dễ dàng nhìn ra nó.
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này cũng nhíu lại, việc này ý chỉ rằng Hàn Dạng không hề nhớ đến việc hôm nay mình sẽ trở về. Rõ ràng trước khi đi công tác, anh đã dặn ngày mình về với cậu, để cậu chuẩn bị tâm lí thích ứng với mối quan hệ của hai người cho tốt.
Hoặc giả là Hàn Dạng đã quên luôn mình rồi.
Ha ha.
Thích ứng cái con khỉ.
Hai người, một đứng một ngồi, chẳng ai nói câu nào, khi tiếng động duy nhất là tiếng gõ bàn phím cũng biến mất, bầu không khí có vẻ tăng thêm vài phần xấu hổ.
Với kiểu chỉ nhìn chăm chăm mà không lên tiếng, đối phương còn mang tư thế nhìn từ trên cao xuống khiến Hàn Dạng hơi mất tự nhiên. Một lát sau, cậu chần chừ lên tiếng:
– Anh… đã về.
Cùng lúc nói câu này, cậu thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ trào phúng, như đang viết: Không thì cậu nhìn thấy quỷ chắc?
Hàn Dạng toát mồ hôi hột.
Qua khoảng mười giây, Hách Liên Tình mới nhạt nhẽo đáp:
– Ừ.
Thời gian sao có thể trôi nhanh như thế?
Hàn Dạng nghĩ thầm, cảm thán thời gian trôi nhanh.
Hách Liên TÌnh thấy cậu hỏi xong thì ngồi im không nói, giọng anh có vẻ khó chịu:
– Xem bộ dáng em là không muốn tôi về?
Đúng thế đấy.
– Không phải.
Cậu nhỏ giọng đáp, để ý thấy đồng hồ treo trên tường đã chỉ chín giờ, từ sân bay về ít nhất cũng mất hơn một tiếng, không đoán được Hách Liên Tình đã ăn cơm chưa, cậu liền hỏi:
– Anh ăn cơm chưa?
Nhìn thanh niên kẹp tóc để lộ vầng trán cao cùng với khuôn mặt tinh tế, vùng quanh lông mày của Hách Liên Tình thoáng giãn ra, môi mỏng nhả ra đúng một chữ:
– Chưa.
Hàn Dạng liếc nhìn cái vali nhỏ bên chân anh, phỏng chừng có thể anh ta vừa xuống máy bay đã về ngay, sau vài giây do dự, cậu nói:
– Trong tủ lạnh có nguyên liệu, nếu anh không chê, vậy… tôi nấu chút gì cho anh ăn?
Hách Liên Tình không nói gì, nhìn Hàn Dạng có vẻ suy tư. Hàn Dạng thấy thế, định gọi luôn cơm ngoài cho anh ta nhưng chưa kịp mở miệng, anh ta đã gật đầu nói:
– Tôi đi tắm.
Sau đó, Hách Liên Tình liền kéo vali vào phòng.
Nhìn bóng lưng Hách Liên Tình, Hàn Dạng bỗng nhớ tới chuyện xảy ra vào hai tuần trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});