(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 24
Khoảnh khắc trông thấy Hách Liên Tình, đầu óc Hàn Dạng trống rỗng. Người hẳn là nên xa nơi cuối chân trời bỗng xuất hiện trước mắt mình, quả thực giống như nằm mơ.
– Không đến ôm tôi một cái à?
Điện thoại bên tai vang lên giọng Hách Liên Tình, trong đêm đông, thanh âm mang theo nhiệt độ trêu ghẹo người, phá tan màng tai, chạy thẳng vào lòng cậu.
Trước khi Hàn Dạng hoàn hồn, thân thể cậu đã phản ứng trước cả lí trí. Cậu chạy nhanh tới, mở cửa sân, nhào thẳng vào lòng anh.
Trên người anh còn mang theo khí lạnh nhưng cậu lại thấy thật ấm, độ ấm chỉ đến từ một mình Hách Liên Tình.
Cậu ôm chặt hông anh, chôn mặt vào ngực anh, hít thật sâu, viền mắt cũng nóng lên.
Bàn tay anh đỡ sau gáy cậu, chậm rãi xoa xoa. Trong tích tắc cậu trai nhào vào lòng mình, anh thấy mong nhớ mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm được chốn về.
– Tiểu Dạng ơi.
Tiếng ông gọi từ trong phòng làm hai người giật mình, Hàn Dạng buông Hách Liên Tình ra, quay đầu lại trả lời rồi kéo anh vào nhà.
Ông nội vừa xuống bếp lấy khoai lang, quay lại thì không thấy Hàn Dạng, ông tưởng cháu mình đi đâu, chẳng ngờ cậu đột nhiên dẫn theo người vào, ông sửng sốt hỏi:
– Đây là…
– Ông nội, anh ấy là Hách Liên Tình.
Hàn Dạng trả lời, kéo vạt áo anh:
– Đây là ông nội em.
– Cháu chào ông.
Hách Liên Tình khom lưng, lễ phép chào.
Ông nội vừa nghe tên đã kịp nhận ra đây là cháu dâu, lại bị thái độ cung kính của anh làm cho hoảng sợ, vội xua tay:
– Chào cháu chào cháu, không cần khom lưng thế, ngồi xuống đi đã.
Hàn Dạng kéo anh ngồi cạnh chậu than, nói:
– Mau sưởi cho ấm, tay anh đông cứng vào rồi.
Được Hàn Dạng yêu thương như thế này, nếu là bình thường thì anh nhất định phải đắc ý vài câu, thế nhưng ở trước mặt ông cậu, làm càn vậy thật không tốt. Anh chỉ gật đầu, đặt tay gần chậu than để sưởi.
– Sao bỗng dưng anh lại tới?
Hàn Dạng hỏi, cậu muốn giúp anh xoa tay nhưng lại ngại có ông nội nên đành nhịn.
– Đi ngang qua nên tới thăm thôi.
Anh trả lời, lửa than xua đi khí lạnh khiến chân mày anh giãn ra.
– …
Hàn Dạng không nói gì, chỉ nhìn anh một cái. Muốn đi đến đâu mới có thể tiện đi ngang qua cửa nhà chúng tôi vậy?
Anh coi như không thấy ánh mắt cậu, nói với ông:
– Mạo muội quấy rầy, mong ông thứ lỗi.
– Đừng khách khí, người đến là khách mà. Ăn cơm chưa?
– Rồi ạ.
Hách Liên Tình trả lời, vừa nói xong thì bụng anh kêu ọc một cái.
Ông nội:
– …
Hàn Dạng:
– …
Hàn Dạng không nhịn được, cậu quay sang một bên cười, Hách Liên Tình thì nghiêm mặt, trong lòng xấu hổ.
– Vẫn chưa ăn phải không? Hôm nay nhiều thức ăn, ông đi hâm nóng một chút nhé.
Ông nói xong thì định đứng lên, Hách Liên Tình vội vàng đứng theo, nói:
– Không cần ạ, ông…
– Cháu đi cho, ông cứ ngồi xem tivi, cháu đi làm cho anh ấy chút đồ ăn.
Nói xong, cậu bảo anh:
– Anh qua giúp em.
– Cũng được, đi đi.
Ông xua tay, lại ngồi xem tivi.
Hàn Dạng dẫn Hách Liên Tình xuống bếp, trước khi đi, anh cảm thấy như ông vẫn nhìn mình nên không khỏi thẳng lưng.
Đến bếp, anh lập tức kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn.
Xa nhau mấy ngày, Hàn Dạng cũng rất nhớ anh, cậu ôm lấy lưng anh, đáp lại.
Tuy hai người đều không nỡ rời ra nhưng bây giờ không đúng lúc, ông còn đang ngồi ngoài phòng khách, hai người chỉ có thể vội vàng cho đỡ khát khao rồi thôi.
Hàn Dạng sờ khuôn mặt mang theo vẻ mỏi mệt của anh, có chút đau lòng.
Hách Liên Tình bắt lấy tay cậu:
– Chăm sóc dạ dày tôi trước đã rồi hẵng đau lòng.
Hàn Dạng nhớ tới tiếng bụng kêu khi nãy, cậu cười, để anh ngồi sang một bên rồi bắt đầu hâm nóng thức ăn.
Cậu hâm hai món cho anh rồi nấu món canh trứng đơn giản, sau đó bưng đồ lên bàn ăn cho anh ăn.
Sau khi cơm nước xong, Hách Liên Tình tất nhiên ngủ trong phòng Hàn Dạng. Ông nội ngủ sớm nên chỉ nói chuyện với họ một lát rồi đi ngủ, để hai người sưởi ấm trong phòng khách.
Hàn Dạng tựa vào vai Hách Liên Tình, ngón tay đặt lên bàn tay anh, chậm rãi vẽ theo đường chỉ tay, vừa vẽ vừa nói:
– Sao anh đến đây mà không nói với em? Công việc xong cả chưa?
– Xong rồi.
Anh nắm bàn tay, giữ ngón tay cậu lại trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi:
– Gặp tôi thì không vui?
– Vui chứ.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn ý cười:
– Vui đến mức không biết phải làm sao cho phải.
– Vui vẻ kiểu khiêm tốn thế thôi à?
Anh nghiêng mặt đi, có chút ám chỉ mà hừ một tiếng.
Hàn Dạng hiểu ý liền hôn anh, nói khẽ:
– Vui chưa nào?
Anh miễn cưỡng gật đầu, nhéo nhéo cổ cậu.
Tuy Hách Liên Tình đi vội nhưng cũng chuẩn bị được hai bộ quần áo mang theo, rõ ràng tỏ ý sẽ ở lại qua đêm, Hàn Dạng dẫn anh đi tắm rồi hai người về phòng.
Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, vừa nằm xuống, hai người không thể tránh được hôn và vuốt ve nhưng lại ngại ông nội ngay phòng bên nên không làm đến cuối cùng.
Hàn Dạng dựa vào Hách Liên Tình, thở dốc. Tai cậu nghe thấy tiếng tim đập từ ***g ngực anh, cậu cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Người thân và vợ đều bên cạnh, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất.
– Hách Liên Tình.
Hàn Dạng gọi.
– Ừ.
Hách Liên Tình sờ lưng cậu qua lớp áo ngủ.
– Em nói với ông chuyện của chúng ta rồi.
Tay anh dừng lại, có hơi bất ngờ:
– Lúc nào?
– Từ hôm em về.
Hàn Dạng kể lại chuyện cha mẹ hôm đó một lượt.
Hách Liên Tình nghe xong, sắc mặt có hơi lạnh đi:
– Tôi biết rồi.
Hàn Dạng nghe giọng anh, thấy anh có vẻ bực, cậu vươn tay sờ cằm anh, nói:
– Không sao rồi, anh đừng để ý.
Anh túm lại tay cậu, bất mãn:
– Em gãi mèo đấy à?
– Không không không.
Hàn Dạng lắc đầu:
– Nếu anh là mèo thì em thảm rồi.
Mèo ăn cá, chó ăn thịt.
Hách Liên Tình hiểu ý cậu, tay anh trượt xuống, dừng lại ở hông cậu rồi vuốt ve:
– Dù không phải mèo thì em cũng chẳng khá hơn được.
Hàn Dạng trừng mắt, xoay người nằm sang bên cạnh, hỏi:
– Anh có nói việc mình qua đây cho dì chưa? Sắp hết năm rồi, thế này có ổn không?
– Em không thích à?
– Vui thì vui…
– Thế em còn lằng nhằng gì?
Hách Liên Tình cười nhạo, nghiêng đầu nhìn cậu:
– Tôi đến nhà mẹ vợ còn không được à?
Nhà mẹ vợ rồi này khác… Thật là ngượng quá đi. Hàn Dạng nghĩ vậy nhưng lòng cảm thấy ngọt ngào. Cậu ôm hông anh, gãi gãi tai anh:
– Mau ngủ đi, anh đi cả ngày cũng mệt rồi.
– Ừ.
Hách Liên Tình đáp, kéo chăn lên đến cằm. Đúng là anh rất mệt, liên tục tăng ca mấy ngày nay chính là để tranh thủ thời gian đi gặp cậu. Chiều nay vừa họp xong là anh lập tức đến sân bay, xuống máy bay lại chuyển sang ô tô ngay, toàn thân giờ đã mệt mỏi rã rời.
Có lẽ do lạ chỗ nên anh ngủ không ngon, trời còn chưa sáng anh đã tỉnh lại.
Anh nhẹ nhàng xuống giường, dém chăn cẩn thận cho Hàn Dạng rồi mặc quần áo ra ngoài. Vừa ra ngoài thì thấy ông đang bưng chậu than đã cời lên lửa từ phòng bếp ra, anh vội vàng đi tới muốn giúp.
Người già ngủ ít, sáng dậy sớm, ông nội dậy từ sớm rồi đốt than cũng đã xong. Ông tránh tay anh, tự bưng chậu than để nơi sưởi ấm trong phòng, nói:
– Để ông tự làm là được rồi, đừng động vào kẻo bẩn tay.
– Có gì cần cháu giúp không ạ?
Hách Liên Tình hỏi, anh luôn thấy mình phải làm gì đó mới bình tĩnh được.
– Không cần đâu, cháu cứ ngồi cho ấm, ông ra hái rau.
Nói xong, ông rửa tay rồi vào bếp cầm rổ chuẩn bị ra ngoài, Hách Liên Tình theo sau.
Ông thấy anh muốn theo, dừng lại nhìn chiếc áo lông dê quý giá trên người anh, nói:
– Bên ngoài lạnh lắm, cháu quay lại mặc cái áo khoác vào, đừng mặc cái tối qua, dễ bẩn lắm.
Anh chỉ mặc một cái áo khoác dài đi, liền nói:
– Không sao ạ, có gì về giặt là được.
– Khó lắm, mà quần áo bẩn cũng không hay.
Ông nghĩ một chút, đưa rổ cho anh cầm, nói “Để ông đi lấy cho cái này” rồi vào phòng.
Hách Liên Tình vẫn chưa hiểu “Lấy cái này” là có ý gì thì ông đã đi ra, trên tay cầm một cái áo bông hoa màu xanh biếc, ông đưa cho anh rồi nói:
– Mặc cái này đi, bẩn được.
Hách Liên Tình:
– …
Áo bông là ông mặc lúc sưởi ấm ở nhà, để có thể mặc nhiều đồ bên trong nên cỡ rất lỡn, Hách Liên Tình mặc vào có hơi ngắn nhưng coi như vừa người, nhưng cái màu hoa xanh này thật khiến anh không thể yêu thương nổi. Ông nội còn muốn đưa cho anh đôi giày giải phóng nhưng anh đã kiên quyết từ chối.
Trên đường ra vườn rau có gặp mấy người hàng xóm, họ ngạc nhiên khi thấy anh nên hỏi ông vài câu. Ông vui vẻ nói đây là bạn Hàn Dạng tới chơi.
Hách Liên Tình mặc áo bông hoa, cầm rổ, mặt bình tĩnh, đứng bên cạnh ông nhưng trong lòng anh đã đánh con cá khô đang nằm trên giường nhiều lần rồi.
Bình thường ngoại trừ chơi cờ hoặc trồng rau, chơi với đám trẻ, ông cũng không có việc gì làm thế nên mảnh vườn nhỏ trồng rau được ông chăm sóc rất cẩn thận.
Hách Liên Tình giẫm trên đất bùn mềm mại, sắn ống quần hỏi:
– Hái gì ạ?
Ông chỉ tay vào mấy củ cải và cải trắng rồi dẫn anh đi. Hách Liên Tình khom lưng, cầm phần trên củ cải, ra sức nhổ, nhổ gãy luôn nửa củ.
Hách Liên Tình:
– …
Ông nội:
– …
– Thằng nhóc, cháu làm thế không được đâu.
Ông nội đứng nhìn, lắc đầu, đi tới dạy anh:
– Xới một ít đất quanh củ cải, lắc củ mấy lần rồi mới nhổ lên.
Bị ông nội nói “không được”, Tình cách cách nhìn chằm chằm củ cải tàn phế trong tay mình, anh có xúc động muốn nhét nó về.
– Lại đây, thử lần nữa nào.
Ông bỏ một củ cải trọn vẹn vào rổ.
Hách Liên Tình học theo, thành công nhổ được một cây củ cải trọn vẹn, sau đó anh nhận ra mình đã rớt xuống trình độ chỉ là nhổ được mấy thứ này cũng cảm thấy thành tựu.
Trên đường về, ông nội nói chuyện Hàn Dạng khi bé cho anh nghe.
Từ bé, Hàn Dạng đã rất ngoan, không cần ông để ý chút nào, còn rất nhỏ đã giúp ông làm việc nhà, đến khi tiểu học, do không có cha mẹ mà bị bạn bè tẩy chay, cậu cũng không nói cho ông biết. Nếu không phải có một lần cậu đánh nhau với bạn trong thôn, ông cũng không biết cậu phải chịu tủi khi ở trường.
– Ôi, lúc ấy ông sơ ý quá, không chú ý tới khổ sở trong lòng Tiểu Dạng.
Ông thở dài, nhắc tới việc này ông đều tự trách chính mình.
– Không ạ.
Hách Liên Tình nói:
– Ông đã làm tốt lắm rồi, Hàn Dạng có thể gặp được ông, đúng là may mắn của em ấy.
– Ông lão như ông làm sao không có lỗi được.
Ông cười. Ông mất con gái khi ở độ tuổi trung niên, bởi vì có Hàn Dạng mà tuổi già ông không còn cô đơn.
Hách Liên Tình bỗng nhiên dừng lại, ông quay đầu nhìn:
– Sao vậy?
Anh nghiêm túc cúi người với ông, chân thành nói:
– Cảm ơn ông đã dạy dỗ Hàn Dạng tốt như vậy, ông đã cực khổ rồi.
Ông lão sửng sốt. Thấy người đàn ông cao lớn này khom lưng cúi đầu với mình, ông rơm rớm, liên tục nói:
– Đừng nói thế, nó là cháu ông, ông làm gì cho nó cũng là nên làm cả.
Nói rồi, ông đi tới vỗ vỗ cánh tay anh, vui mừng nói:
– Sau này Tiểu Dạng còn phải cần cháu chăm sóc nhiều, nhỉ?
Hách Liên Tình gật đầu rất kiên định:
– Ông yên tâm, cả ông và em ấy cháu đều sẽ chăm sóc.
Bàn tay đang vỗ của ông dừng lại. Ông đột nhiên hiểu vì sao Hàn Dạng phải lòng người này.
Hai người mang rau về thì Hàn Dạng đã dậy, cậu đang vo gạo trong sân. Thấy Hách Liên Tình mặc áo bông hoa, cầm rổ đi vào, cậu ngây cả người, tay run một cái, suýt thì làm đổ cả gạo lẫn nước. Đến khi hoàn hồn lại, cậu ngồi dưới đất, ôm bụng cười đến gập cả người.
Hách Liên Tình đặt rau sang một bên, tới vòi nước cạnh cậu để rửa tay, sau đó nhìn cậu từ trên xuống dưới khắp một lượt, ôn hòa hỏi:
– Buồn cười hả?
Nếu như mọi khi mà thấy anh nói vậy, Hàn Dạng nhất định sẽ gió chiều nào xoay chiều đấy mà nịnh hót, nhưng bây giờ, thấy áo bông hoa trên người anh, cậu thực sự không nhịn nổi, ôm bụng cười run cả người:
– Không… Không phải buồn cười, là quá buồn cười ha ha ha ha ha!!!
Hách Liên Tình bình tĩnh nhìn cậu, để cậu cười đủ, mắt hiện bão táp.
Cười đến nửa phút Hàn Dạng mới từ từ ngừng lại, cậu túm ống quần anh, nói đứt quãng:
– Cách cách, hình tượng này của anh nhất định phải đưa lên mạng, gửi về nhà, sau khi về, ha ha ha… Không được rồi, để em chụp ảnh cho anh rồi mang cho dì xem.
Nói xong, cậu đứng lên định tìm điện thoại, vừa đi hai bước đã bị anh ôm lấy từ phía sau.
Anh cầm tay cậu ấn vào ngực mình, cúi đầu lạnh lẽo nói bên tai cậu:
– Chụp được chưa? Không gặp vài ngày mà gan càng lúc càng lớn nhỉ?
– Không không không, ha ha ha…
Hàn Dạng cười đau cả bụng:
– Anh mau buông, ôi chao ôi, đau bụng quá.
– Đáng đời.
Hách Liên Tình nghe thế thì buông tay, giúp cậu xoa bụng, nào ngờ càng xoa Hàn Dạng càng cười.
– Anh đừng động vào em, xoa gì mà xoa! Em đây là cười đến đau bụng!
Hàn Dạng đẩy tay anh, chống tay xuống bàn đá, hít sâu.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, xoay người vào phòng, để lại một bóng lưng cao lớn với áo bông hoa. Hàn Dạng suýt nữa lại bật cười, cậu nhanh chóng vo gạo rồi vào bếp nấu cơm.
hách Liên Tình về phòng, soi gương nhìn cái áo bông nông thôn trên người mình, màu sắc rực rỡ của nó suýt đã chiếu cho anh mù cả mắt.
Hách Liên Tình đặt gương xuống, để tránh cho mình không chịu nổi mà cởi nó ra, như thế sẽ phụ lòng tốt của ông.
Ngày nghỉ Hàn Dạng sẽ nấu cơm, ông nội nhàn thì qua giúp, hôm nay lòi ra Hách Liên Tình thì việc nhóm lửa tất sẽ thuộc về anh. Như lúc sáng nhổ củ cải, lúc nhóm lửa, Hách Liên Tình lại gặp khó khăn. Anh cầm ống thổi lửa, thổi đến đen cả mặt thì lửa mới lên.
Hàn Dạng cười, xoa xoa bụi tro trên mặt anh, cúi đầu thấy cuối cùng lửa đã cháy, cậu liền giơ ngón cái:
– Anh quá siêu!
Hách Liên Tình:
– …
Mẹ nó, con cá này về đến địa bàn nên muốn thăng cấp đấy phỏng?!
Ăn cơm xong, ông nội chủ động nhắc chuyện hai người. Ông nhìn họ, nói:
– Ông già rồi, không cầu đời sống vinh hoa phú quý gì, chỉ cần hai đứa bình an, sống cho tốt.
– Ông yên tâm.
Hàn Dạng đáp. Hách Liên Tình cũng gật đầu.
– Hôm qua ông có nghĩ nếu việc đã định rồi, hai đứa cũng đã đăng kí thì đó là vợ chồng hợp pháp, không thể đùa bỡn.
Hàn Dạng vòng tay ra sau hông Hách Liên Tình, ánh mắt ám chỉ: Nghe chưa, không thể đùa bỡn.
Anh cũng nhìn cậu một cái, tỏ vẻ: Về nhà sẽ cho em biết thế nào là đùa bỡn.
Ông chú ý tới việc trao đổi của họ, lại nói:
– Tìm cơ hội để hai nhà cùng ăn bữa cơm, cũng coi như làm chứng, còn hôn lễ thì thanh niên các cháu cứ quyết, ông già rồi không hiểu gì.
Hai người cùng gật đầu.
Hôm sau, hai người lên thị trấn mua hàng Tết.
Đồ Tết hàng năm ở nhà Hách Liên Tình đều do quản gia và thím Chu phụ trách, anh chưa bao giờ phải ra phố mua cả. Cuối năm, thị trấn nhỏ nhộn nhịp người mua bán, người chen người, chân giẫm chân, Hách Liên Tình hơn mét chín lại bị các bác gái chen đến mức phải lùi lại mấy bước, điều này khiến anh triệt để lĩnh hội cái gì họi là họp chợ ở nông thôn một lần.
Đầu tiên, Hàn Dạng dẫn anh đi mua hoa quả khô và đồ ăn vặt, trả tiền xong thì xách hai túi to đi mua lì xì, câu đối, pháo. Đi mua xong, trong tay hai người xách toàn túi to.
Vì quá đông người nên áo Hách Liên Tình bị nhăn vài nếp, không còn vẻ đắt tiền chút nào. Hàn Dạng thấy thế liền đùa:
– Nếu biết thế này đã để anh mặc áo bông của ông đi rồi.
Hách Liên Tình tối mặt, cười lạnh:
– Em cứ cố mà kiêu ngạo đi, chẳng được mấy ngày đâu.
Hàn Dạng:
– …
Quên mất khai giảng là phải về.
Cậu ho một tiếng, giả vờ như không hiểu anh nói gì rồi tìm xe về.
Mua đồ xong, quét tước nhà cửa sạch sẽ, sau đó sẽ là giao thừa. Trước đêm giao thừa, Hàn Dạng hỏi anh:
– Anh thực sự không định về à?
– Em muốn hỏi mấy lần nữa? Cá khô với cá vàng là anh chị em cùng cha khác mẹ à?
Anh nhìn cậu, cười nhạo.
Châm chọc mình trí nhớ kém đây mà. Khóe miệng Hàn Dạng co rút, nói:
– Chẳng qua là em thấy không hay lắm, chắc chắn chú dì sẽ muốn anh về cùng đón giao thừa, dù sao họ mới là cha mẹ anh mà.
– Cũng là ba mẹ em.
Anh ngắt lời, sờ sờ tai cậu:
– Hơn nữa họ đang trên đường rồi.
– Gì cơ?
Hàn Dạng sửng sốt.
– Trên đường.
Hách Liên Tình nở một nụ cười bí ẩn:
– Đến chiều là tới nơi, dọn dẹp sạch sẽ chuẩn bị đón bố mẹ chồng đi.
Hàn Dạng:
– …
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});