(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 3
Sau khi tắm xong, Hách Liên Tình đi ra ngoài, trông thấy Hàn Dạng vẫn đang ở vị trí ban đầu viết gì đó, chiếc kẹp trên tóc mái đã được tháo xuống, không còn vẻ trẻ con khi nãy, thay vào đó là vẻ cẩn thận như khi lần đầu họ gặp nhau.
Cơm nóng đã sắp sẵn trên bàn, một bát cơm rang trứng, một đĩa rau, một đĩa dưa chuột muối, bên cạnh là một bát canh gà còn đang bốc hơi. Đĩa cơm rang còn được trộn thêm ngô và hành, màu sắc trông rất đẹp.
Mấy thứ đơn giản được đặt trên bàn cơm trông ấm áp đến kì lạ, điều ấy khiến cho khuôn mặt vốn lạnh lùng với cứng rắn của Hách Liên Tình cũng nhu hòa hơn.
Uống mấy ngụm canh xong, dạ dày đang khó chịu cũng dịu đi, Hách Liên Tình nếm thử cơm rang, mùi vị rất ngon.
Quả nhiên là giống như thông tin trong tư liệu, Hàn Dạng biết nấu ăn.
Anh xúc thêm một ít cơm, ăn thêm miếng nữa.
Lúc này, Hàn Dạng lên tiếng:
– Không có nhiều nguyên liệu, anh ăn tạm một chút, canh được nấu từ lúc chiều rồi.
Nói đến đây, cậu ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình:
– Xin lỗi, tôi… quên mất là hôm nay anh sẽ về.
Câu nói ấy khiến Hách Liên Tình nhăn mày lần hai, anh ăn một thìa cơm, chậm rãi nhai rồi nuốt, có chút trào phúng nói:
– Em vốn không hề nhớ.
Hàn Dạng yên lặng, quả đúng là như thế, lúc này cậu chỉ có thể im lặng cúi đầu. Cậu không biết phải nói gì, dù sao hai người không quen thuộc, thậm chí có thể nói là xa lạ, những hiểu biết của cậu về Hách Liên TÌnh chỉ dừng lại ở những dòng giới thiệu ngắn ngủi trên tạp chí tài chính và kinh tế, cùng với ấn tượng vào ngày kí hợp đồng mà thôi.
Thấy cậu cúi đầu không nói, Hách Liên Tình hơi buồn phiền. Cơm rang khi nãy còn lạ mĩ vị bỗng không còn ngon nữa, anh nhìn Hàn Dạng:
– Có phải em quên thân phận của mình rồi không?
Có phải em quên thân phận của mình rồi không?
Lời nói của anh lặp lại vài lần trong lòng Hàn Dạng làm cậu khẽ mím môi.
Thân phận của mình?
Phải, thân phận của mình là vợ trên hợp đồng của Hách Liên Tình.
Khi gán nợ, Hàn Dạng ngỡ rằng mình bán sức lao động cho Hách Liên Tình, thế nhưng nội dung cuối cùng của hợp đồng làm cậu choáng váng. Không phải sức lao động, là quan hệ vợ chồng.
Tuy hai năm trước pháp luật đã đồng ý để người đồng tính được kết hôn, thậm chí chỉ cần đôi bên nguyện ý, họ có thể dùng tinh trùng, thông qua các biện pháp y học để có con, nhưng Hàn Dạng lớn lên trong một xóm nhỏ xa xôi, nhận thức cực kì truyền thống, luôn nghĩ âm dương hòa hợp mới là chính đạo, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đồng tính này.
Nghiêm túc mà nói, không thể chắc rằng Hàn Dạng là đồng tính hay dị tính, cậu chưa bao giờ thích ai, bất kể là nam hay nữ đi chăng nữa, đời sống tình cảm của cậu là một khoảng trống rỗng.
Hai mươi năm cuộc đời cậu đều xoay quanh đi học và kiếm tiền, tuy có nghĩ tới sau này sẽ lấy một cô gái hiền lành, dịu dàng nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, điều cậu muốn nhất là đón người ông đã nuôi dưỡng mình nhiều năm đến ở cùng, hai ông cháu bình đạm sống cả đời.
Bây giờ Hách Liên Tình lại đang nhắc nhở cậu đừng quên thân phận của mình, nhưng nhớ kĩ thì sao? Lẽ nào cậu phải như một người phụ nữ, ngày ngày ở nhà chờ chồng đi làm về? Chỉ nghĩ thôi đã thấy nực cười.
Hàn Dạng đặt tay lên bàn phím, cậu không nói gì cả, cũng chẳng nhìn thấy bất kì số liệu nào trên màn hình.
Hách Liên Tình đã về, cậu thật sự mù mờ về những ngày tiếp theo, cậu phải làm thế nào để dùng thân thể của đàn ông, nằm dưới thân một người đàn ông khác với tư cách một người vợ?
Hách Liên Tình ưu tú và đẹp trai, gia thế hùng hậu lại có cả sự nghiệp thành công, đó là những điều không thể phủ nhận, thế nhưng bất kể đối phương có ưu tú hơn nữa, cậu cũng chưa bao giờ muốn tìm một người đàn ông mà.
– Em đang du hồn ra ngoài vũ trụ đấy à?
Hách Liên Tình thấy cậu có hơi bồn chồn, nói.
– Ừ?
Thanh âm của anh cắt đứt dòng suy tư của cậu, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy anh đã ăn xong, cậu chần chừ nhìn anh, muốn nói lại thôi.
– Có gì thì nói, ấp úng như thế, em là đàn bà à?
Sau vài cuộc đối thoại ngắn ngủi, Hàn Dạng nhận ra Hách Liên Tình rất xấu tính, nếu anh ta đã nói vậy, cậu không phải do dự nữa. Nghĩ một lát, cậu mở miệng:
– Này…
Sắc mặt Hách Liên Tình lạnh đi:
– Em gọi ai?
– Hách Liên tiên sinh.
– Gọi tên, hoặc tốt hơn hết là gọi chồng.
– …
Hách Liên Tình như vậy khiến Hàn Dạng có hơi choáng, cậu do dự rồi nói:
– Hách Liên Tình, tôi nghĩ thế này, hai tuần trước chúng ta hoàn toàn không quen nhau, chính xác mà nói, đến bây giờ cũng không thể tính là quen biết…
Cậu còn chưa nói hết câu, Hách Liên Tình đã đứng lên, tới trước mặt cậu rồi ngồi xuống:
– Em muốn thế nào?
– Chúng ta không biết nhau…
– Em muốn biết gì?
– Ngoại trừ tên anh ra, tôi hoàn toàn không biết gì về anh cả.
– À.
Hách Liên Tình nhướn mày:
– Vậy nghĩa là em muốn biết về tôi?
– Không phải, ý của tôi là chúng ta chưa thân quen, ở chung thế này không hợp lí lắm.
Hàn Dạng đáp.
– Quen thuộc?
Hách Liên Tình cười nhạo:
– Hồ sơ cá nhân của em tôi đã đọc cả rồi, nếu em muốn, tôi sẽ cho em tư liệu của tôi.
Hàn Dạng:
– …
– Ý tôi không phải như thế.
Cậu thử giải thích:
– Ý tôi là chúng ta không có cơ sở tình cảm, quan hệ bây giờ là như thế này, anh không cảm thấy… quá đột ngột sao? Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút.
Nói cho cùng, Hàn Dạng không hài lòng về mối quan hệ của hai người.
Nghe xong lời cậu, Hách Liên Tình yên lặng nhìn cậu vài giây, như cười như không nhếch miệng, nói:
– Nói chuyện gì? Cha mẹ em nợ nần thế nào? Cũng chính em kí hợp đồng mà? Lúc kí thấy em quyết đoán lắm, thế nào, giờ hối hận?
Lời của anh như dao, gọt đi hết vẻ tỉnh táo bên ngoài của cậu, lại gợi lên bi ai của ngày hôm ấy.
Cho dù ngày ấy giả vờ lạnh lùng, giả vờ kiên cường đến đâu, cậu cũng không thể thờ ơ với việc họ đã dùng mình để gán nợ, chẳng qua việc ấy đã được cậu chôn sâu dưới đáy lòng mà thôi.
Hách Liên Tình lạnh lùng:
– Đừng mơ tưởng thay đổi, em không có quyền lựa chọn. Trưa mai sắp xếp thời gian, theo tôi về nhà.
– Ngày mai tôi…
Hàn Dạng ngẩng đầu.
– Tôi đang thông báo cho em chứ không phải trưng cầu ý kiến em.
Hách Liên Tình ngắt lời cậu, liếc cậu một cái, có vẻ ghét bỏ:
– Hơn nữa, con dâu dù xấu, sớm muộn gì cũng phải gặp bố mẹ chồng.
Hàn Dạng:
– …
Sống hai mươi năm, giờ mới biết hóa ra mình xấu.
– Hiểu thì đáp một câu.
– À.
Hàn Dạng đáp.
Nhận được câu trả lời, Hách Liên Tình về phòng, đi công tác hai tuần thực sự khiến anh mệt mỏi.
Trong phòng khách chỉ còn lại mình cậu, Hàn Dạng lơ đãng gõ phím, đến khi tỉnh táo lại, cậu thấy trên màn hình là một đoạn mã loạn xạ.
Khẽ thở dài, cậu xóa phần sau đi, lưu lại phần trước rồi tắt máy.
Đặt laptop sang một bên, Hàn Dạng đi dép, tới dọn dẹp bàn ăn rồi rửa bát.
Có những việc không thể tránh được, chỉ có thể đến đâu hay đến đấy.
Đến lúc Hàn Dạng tắm rửa xong, vào phòng thì thấy Hách Liên Tình đã ngủ.
Một chiếc chăn mỏng đắp ngang hông, toàn bộ phần lưng khỏe khoắn đều lộ ra ngoài, Hàn Dạng không ngờ người đàn ông cường thế và lãnh đạm này lại nằm ngủ theo kiểu nằm sấp, khuôn mặt nghiêng trên gối đã không còn vẻ cứng rắn lúc thức.
Đêm đầu thu hơi lạnh, cậu đi tới bên giường, nhấc chăn lên để đắp lại cho anh rồi định sang ngủ ở phòng cho khách, vậy mà vừa xoay người, tay đã bị túm lại, quay đầu thì thấy người vừa ngủ giờ đã mở mắt.
– Đi đâu?
Hách Liên Tình vẫn cầm tay cậu.
– Tôi sang phòng bên ngủ.
Cậu vừa nói xong, vẻ trào phúng lại xuất hiện trong mắt anh. Anh nhìn cậu, nói:
– Còn chưa kết hôn đã tính chia phòng ngủ, sớm muộn cũng là người của tôi, cần gì phải thế?
Hàn Dạng:
– …
Thật ra Hách Liên Tình nói đúng, sớm muộn mà thôi, cần gì phải thế.
Nhưng từ tận đáy lòng, cậu vẫn giữ tâm lí may mắn rằng trốn được ngày nào hay ngày đấy.
Nhưng từ tình huống hiện tại mà xét thì khả năng quả không lớn, lực mà Hách Liên Tình dùng để giữ tay cậu còn mang theo ý không khoan nhượng.
Hàn Dạng tự thuyết phục bản thân trong hơn mười giây, cứ cho Hách Liên Tình là bạn cùng phòng kí túc xá đi, chẳng qua là ngủ cùng bạn một đêm thôi. Nghĩ vậy, cậu gật đầu nói biết, Hách Liên Tình nghe vậy cũng lỏng tay ra.
Hàn Dạng vòng sang phía bên kia giường, nằm xuống. Giường rất lớn, khoảng cách giữa họ đủ cho hai người nữa.
Hách Liên Tình nhìn vị trí cậu nằm, bất mãn kéo cậu lại, vòng tay ôm:
– Ngủ xa thế làm gì? Nếu tôi muốn làm thì em ngủ trên sàn cũng vô dụng.
Làm…
Làm gì?
Hàn Dạng không dám nghĩ.
Hách Liên Tình:
– An tĩnh chút, hôm nay tôi không làm gì em, ngủ đi, tôi rất mệt.
Vì hai người quá gần nhau, giọng nói của anh gần như đã ở bên tai cậu, hơi thở phả ra làm cậu không quen, tai hơi nóng lên, đã thế Hách Liên Tình còn không mặc áo.
Hình như Hách Liên Tình thật sự mệt chết được, nói xong cậu đó anh ngủ ngay, chỉ là cánh tay vẫn cố định bên hông cậu, ngực áp sát vào tay cậu. Độ ấm thân thể khiến Hàn Dạng cảm thấy tay mình như bị thiêu đốt, cứng ngắc không dám cử động, cậu chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà.
Ngoại trừ cùng ngủ với ông nội khi còn bé, cậu chưa bao giờ ở gần người khác đến như vậy, cho dù thân với bạn học cũng chưa đến mức ngủ chung giường. Cảm giác thật khó tả, tuy không ghét nhưng tuyệt đối không thể nói là thích.
Quá xa lạ, cậu cảm thấy bất an.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu…
Trước đây cậu ngủ khá tốt, nhưng bỗng có một người nằm cạnh khiến Hàn Dạng bắt đầu mất ngủ, cuối cùng chỉ có thể sử dụng biện pháp thôi miên cơ bản nhất là đếm cừu.
Đếm tới gần ngàn con mà vẫn không buồn ngủ, còn Hách Liên Tình ở bên đã thở đều đều, điều này chứng tỏ anh đã an giấc, cậu hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú bên gối, Hàn Dạng thật muốn cho anh ta “lên tivi”.
Một con Hách Liên Tình, hai con Hách Liên Tình, ba con Hách Liên Tình, bốn con Hách Liên Tình, năm con Hách Liên Tình…
Cứ đếm như thế, trong cảnh vô số Hách Liên Tình biến thành cừu, Hàn Dạng cũng chìm vào giấc ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});