Khi Tần Hàm Dịch về tới phía ngoài căn biệt thự, vú Trần vẫn đang đợi ở ngoài phòng khách, bà vẫn chưa ngủ.
“Vú Trần, sao vú vẫn chưa ngủ?” Tần Hàm Dịch thay giày, đi vào trong.
“Thiếu phu nhân vẫn chưa ăn gì cả, thiếu gia đi lên khuyên khuyên xem thế nào!” Vú Trần nói với nét mặt lo lắng.
“Cô ta thích ăn hay không tùy.” Anh còn chưa nguôi giận thì cô giận dỗi cái gì.
Muốn làm gì chứ? tuyệt thực phản kháng à?
Vú Trần thở dài một tiếng bất lực, nói với ngữ khí nhẹ nhàng khuyên bảo: “Thiếu gia, chồng bát còn có khi xô, vợ chồng cãi nhau là chuyện không tránh khỏi, quan trọng là phải biết nhường nhịn nhau.”
“Mặc kệ cô ta, vú cứ đi ngủ đi.” Tần Hàm Dịch nghe thấy những câu vừa rồi, chỉ cảm thấy đau đầu, liền muốn đi lên tầng.
“Thiếu gia không chịu dỗ dành thiếu phu nhân tôi chỉ có thể gọi điện cho lão phu nhân thôi đấy!” Vú Trần nói với theo rồi đi về phía điện thoại.
“Được rồi được rồi, con sợ vú rồi!” Tần Hàm Dịch tức giận, hít thở sâu một hơi rồi đi lên lầu.
Vú Trần nhìn theo bóng dáng anh, vừa lắc đầu vừa cười.
Bà ta biết, cái tên tiểu tử này nếu không dọa thì không chịu đi. Anh luôn giấu đi con tim mình thật kín, cuối cùng chỉ sợ ngay đến cả bản thân mình cũng nhìn không rõ.
Tần Hàm Dịch hậm hực đi lên tầng, khi đi tới cửa đột nhiên anh dừng bước lại.
Anh đứng trước cửa do dự hồi lâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Chỉ là, anh gọi mấy lần nhưng bên trong không có ai đáp lại anh.
Lẽ nào ngủ rồi?
Tần Hàm Dịch khẽ khàng đẩy cửa ra, nhưng trên giường không nhìn thấy ai.
Mãi cho tới khi đi vào, mới nhìn thấy Diệp Dĩ Muội đang ngồi co ro trên ghế sô pha đọc sách.
“Này!” Tần Hàm Dịch cơn tức lại nổi lên: “Tôi gọi cửa sao cô không trả lời lấy một tiếng à?”
“Anh cần tôi trả lời à? đây chẳng phải là nhà anh sao?” Diệp Dĩ Muội đặt cuốn sách xuống, nhìn anh với ánh mắt đầy mỉa mai chế nhạo.
Sắc mặt Tần Hàm Dịch có phần lúng túng, cô gái này sao lại thù lâu nhớ dai thế không biết?
Nhưng, ngay sau đó, sắc mặt anh lại trầm xuống, đi tới trước mặt cô:”Diệp Dĩ Muội, đừng tưởng gần đây tôi chiều cô thì cô muốn làm gì thì làm nhé!”
“Anh chiều tôi?” Diệp Dĩ Muội giống như nghe thấy một câu chuyện cười: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Diệp Dĩ Muội, cô ăn nói cho cẩn thận cho tôi!” Tần Hàm Dịch nhìn khuôn mặt lạnh lùng mỉa mai của cô mà thấy rất khó chịu.
“Tần Hàm Dịch, hôm nay anh nói một lần cho rõ luôn đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Diệp Dĩ Muội từ trên ghế sô pha đứng dậy, ngẩng cao đầu, hỏi như gầm lên.
Chỉ là, sau khi gầm lên với anh, cô lại cảm thấy bản thân như điên rồi, là bị người đàn ông này ép cho bị điên rồi.
Tần Hàm Dịch nhìn bộ dạng hung hãn của cô, anh đơ người ra, một lát sau mới phản ứng lại.
Tần Hàm Dịch nhìn anh đơ người ngạc nhiên nhìn cô, cô liền lúng túng đỏ mặt lên, ngồi xuống ghế sô pha, quay đầu đi, không chịu nhìn anh nữa: “Nếu Hứa An Ca đã hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta vậy thì mục đích của các người cũng đạt được rồi, tại sao vẫn còn muốn ép tôi?”
Lời nói của Diệp Dĩ Muội đã làm anh từ trạng thái thần người trở về với thực tại.
Đặc biệt là hai chữ “các người”, nó giống như một cú đấm giáng thẳng vào con tim anh, đau vô cùng.
Cô hoài nghi anh và Hạ Lam đồng mưu nhau? Lẽ nào cô mù mắt rồi sao?
“Diệp Dĩ Muội, cô muốn li hôn như vậy à?” anh nhếch mép cười, tếh nhưng nụ cười đó cùng với ánh mắt nhìn cô thì lại lạnh lùng hơn bao giờ hết.
“Anh cảm thấy hôn nhân của chúng ta có cần phải tiếp tục nữa không?” Diệp Dĩ Muội từ từ quay đầu lại, nhìn vào anh: “Tần Hàm Dịch, kể cả tôi mệnh bạc, đáng đời không được hạnh phúc, vậy còn bản thân anh? cả một đời giữ một người con gái anh không yêu bên cạnh, anh có hạnh phúc không?”