Tần Hàm Dịch nghe thấy tiếng gọi, sự tức giận trên khuôn mặt liền tan biến, quay người lại, khuôn mặt anh ta lúc này đã được thay đổi bằng một sắc mặt ấm áp ngọt ngào.
Anh ta nhanh chân bước về phía Châu Lan Na, trước mặt của Diệp Dĩ Muội, nhưng anh ta tưởng như chỉ có hai người mà anh ta đặt bàn tay lên đôi vai trần mịn màng còn ướt nước của Châu Lan Na.
“Tắm xong rồi à?” Tần Hàm Dịch nói với ngữ khí nhẹ nhàng, quan tâm, đối ngược hoàn toàn với ngữ khí lúc nãy dùng để nói với Diệp Dĩ Muội.
“Vâng, em tắm xong rồi!” Châu Lan Na gật đầu, đôi lông mày vẫn nhíu chặt lại.
“Em sao thế?” Tần Hàm Dịch đưa tay vuốt lên má cô ta, trong lời nói còn tỏ vẻ có chút lo lắng.
“Hàm Dịch, có thể đối xử tốt một chút với Diệp Dĩ Muội không, đừng có dữ dằn với cô ấy như thế?” Châu Lan Na kéo tay áo anh ta, trong đôi mắt to tròn long lanh đó thể hiện rõ sự cầu khẩn.
Diệp Dĩ Muội nhìn sự biểu diễn giả tạo nhưng lại như thật đó của cô ta mà không nhịn được cười khểnh, cười nụ cười nhạo báng.
Ánh mắt Châu Lan Na khẽ di chuyển, đúng lúc nhìn thấy nụ cười chế nhạo của Diệp Dĩ Muội.
Ngay sau đó, đôi mắt cô ta đầy vẻ đau thương, hai mắt ọng nước lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em lại sao vậy?” Tần Hàm Dịch cảm thấy cô ta có chút gì đó không bình thường, vừa hỏi vừa nhìn theo hướng ánh mắt cô ta, nhìn về phía Diệp Dĩ Muội.
Đột nhiên, anh ta lại mặt hằm hằm, bỏ tay trên vai Châu Lan Na ra, đi tới trước mặt Diệp Dĩ Muội, cầm lấy tay cô bóp chặt lại, rồi lôi cô từ ghế sô pha đứng lên, lớn tiếng chất vấn: “Ý cô là gì?”
“Anh thấy tôi có ý gì?” Diệp Dĩ Muội khẽ cười hỏi lại.
Rõ ràng biết ý cô là gì mà lại còn phải hỏi, anh ta chẳng phải là đang thay Châu Lan Na để mắng cô sao?
“Hàm Dịch, thôi bỏ đi.” Châu Lan Na vội vàng chạy lại ôm lấy anh ta, tiếp tục diễn: “Hàm Dịch, trong lòng Dĩ Muội trách em là đúng, cô ấy mới là nhân vật chính trong ngày hôm nay, cô ấy mới là vợ anh!”
Giọng cô ta run lên, nói hết, lúc này trên mặt nước mắt đã chảy đầm đìa.